• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 04: LÃNG PHÍ THỜI GIAN NỬA NĂM




CHƯƠNG 04: LÃNG PHÍ THỜI GIAN NỬA NĂM

Xe từ từ chạy về hướng công ty, ở ghế ngồi phía sau, Khiết Ninh vừa ăn bữa sáng dinh dưỡng, vừa lướt facebook, tin về đạo diễn Triệu được share nhan nhản khắp nơi, ở đâu cũng có thể thấy gương mặt bơ phờ phạc của ông ta.

Sau khi xem hết các tin tức, Khiết Ninh thấy xem thường ông ta.

Cô biết đạo diễn Triệu không ra gì nhưng không ngờ ông ta còn có loại ham mê đó, với những tội danh này, e là ông ta sẽ phải ngồi tù hai, ba năm.

Lại nghĩ tới người đàn ông nhìn thì dịu dàng nho nhã nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn kia, Khiết Ninh khẽ run lên, cô quay sang dựa vào Hạ Lâm, khẽ nói: "Chị Lâm, có phải anh Lưu có... vợ sắp cưới rồi phải không?"

Nghe vậy, Hạ Lâm nhìn lại cô: "Em nghe được lời đồn đó ở đâu vậy?"

"Nghe từ miệng nhà báo thôi." Khiết Ninh cắn thìa, nói rành mạch: "Nghe nói vợ chưa cưới của anh Lưu là con gái của một nhà tài phiệt nào đó, nhưng vì đây là hôn nhân liên kết nên tình cảm của hai người không tốt lắm, mà anh Lưu là đàn ông, nhu cầu cao, cho nên..."

Cân nhắc còn có lái xe ở đây nên Khiết Ninh không nói tiếp câu sau nữa, nhưng cô biết Hạ Lâm hiểu.

Hạ Lâm chỉ trừng mắt nhìn Khiết Ninh, không nói gì.

Khiết Ninh không chú ý thấy vẻ phức tạp lóe lên trong mắt cô, giọng nhỏ hơn nói: "Chị Lâm, hay là chị đi tìm mấy cô gái trẻ đi, đã hai năm rồi, em đoán anh Lưu chắc cũng chán em rồi."

"Anh Lưu hào phóng với em như vậy, sao em lại chê anh ấy chứ?"

Khiết Ninh nào dám chê người đàn ông đó.

Lưu Hoài Khang ra tay hào phóng, chưa từng hỏi cô đã tiêu bao nhiêu tiền, hai năm qua, cô đã lén cất đi không ít, đủ để tiêu xài trong nhiều năm nữa, còn đủ cho em trai ra nước ngoài chữa bệnh, nên mới sinh ra ý nghĩ như vậy.

Hơn nữa, cô đi theo Lưu Hoài Khang đã hai năm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong lòng Khiết Ninh cảm thấy sợ hãi, ngộ nhỡ cô nói sai lời gì đắc tội anh, thì thật sự cả đời sẽ bị hủy, thà rằng thoát thân sớm một chút.

Sau khi cân nhắc, Khiết Ninh cười nói: "Là em ngại, em đi theo anh Lưu lâu thế mà chả làm được gì cho anh ấy, còn cầm của anh ấy bao nhiêu tiền, chị Lâm, nếu chị có thời gian thì giúp em tìm kiếm chút đi."

Hạ Lâm không trả lời, chỉ mở cửa xe đi xuống: "Em mau xuống đi, đối tác đang chờ đấy."

Khiết Ninh muốn hỏi ý của Hạ Lâm, nhưng thấy dáng vẻ muốn giải quyết việc công của cô nên thức thời không hỏi nữa, xách túi xuống xe.

Đạo diễn Triệu bị bắt, bộ phim đó của Khiết Ninh xem như bị hủy, dù qua thẩm định cũng chưa biết bao giờ mới được phát sóng, nhưng cô không hề lo lắng, dù sao đã có người quản lý là Hạ Lâm phụ trách rồi.

Hạ Lâm chọn cho Khiết Ninh hai hợp đồng với hai cửa hàng châu báu, dù đó không phải là thương hiệu quốc tế nhưng được rất nhiều người tin dùng, mấu chốt là cát sê đại diện cao.

Sau khi ký xong hợp đồng thì họ đi chọn kịch bản phim truyền hình, rồi nhanh chóng ấn định ngày khởi quay.

Lưu Hoài Khang trở về chưa được hai ngày lại bay đi Singapore công tác, đúng lúc Khiết Ninh phải học lời thoại của phim mới, cô không biết phải cảm tạ lần công tác này của anh bao nhiêu nên gửi tin nhắn tới anh với đầy lời tốt đẹp.

Trước nay, Lưu Hoài Khang luôn nói năng ngắn gọn, tin nhắn cũng vậy: Chờ anh về, bù cho anh.

"..."

Cô là người, không phải máy móc nhé, anh vẫn nói năng khô khan như thế.

Khiết Ninh lại nhanh chóng quay phim.

Cô vẫn là nữ chính, cô có người chống lưng, tất nhiên chỉ có thể là vai nữ chính, thêm nữa bộ phim này do tập đoàn truyền thông Điền Hoan tự đứng ra đầu tư, biên kịch là người có uy tín lâu năm, cô cảm thấy mình có hy vọng nổi tiếng rồi.

Khiết Ninh vừa mới ra mắt, chưa hợp tác được với bao nhiêu diễn viên, vì muốn tạo ấn tượng tốt cho mọi người, cô sai người mua đồ ăn sáng mời mọi người trong đoàn phim, thân thiện chào hỏi mọi người.

"Hừ, thực chất bên trong là loại người gì mọi người đều biết, giả vờ trong sáng làm gì chứ." Cô gái trẻ đứng bên cạnh Khiết Ninh ném đồ ăn sáng trong tay xuống đất, vẻ mặt khinh thường.

Khiết Ninh trừng mắt nhìn cô ta, chợt nhận ra.

Hình như cô gái này tên là Triệu Hồng Ngọc, học cùng trường nghệ thuật với cô, nghe nói cô ta phải casting bộ phim này sáu lần mới được chọn vào vai nữ chính, vốn tưởng có thể dựa vào bộ phim này mà nổi tiếng, nào ngờ lại bị Khiết Ninh giành mất vai nữ chính.

Đổi lại nếu Khiết Ninh bị cướp mất vai nữ chính thì cô cũng chẳng khác gì Triệu Hồng Ngọc, nhưng Triệu Hồng Ngọc ngang nhiên ném đồ đi như vậy, rõ ràng là đang dằn mặt cô.

Ánh mắt Khiết Ninh lóe lên, xoay người nhặt đồ ăn sáng từ trong thùng rác lên, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Triệu Hồng Ngọc: "Cô Triệu, cô có ý gì thế?"

"Tôi thấy cô chỉ là bình hoa, không có kỹ năng diễn xuất, chỉ biết dựa vào đàn ông." Triệu Hồng Ngọc lạnh lùng nói, cô ta bị cướp mất vai nữ chính nên trong lòng vô cùng tức giận.

Người xung quanh đều không lên tiếng, đứng xem kịch vui.

Hừ, còn không phải sao.

Ngoài người xuất thân từ gia đình truyền thống nghệ thuật hoặc con ông cháu cha, thì làm gì có ai vừa mới tiến vào ngành giải trí đã được ưu ái như vậy?

Trước đó còn có tay săn ảnh chụp được cảnh Khiết Ninh thường xuyên ra vào các khách sạn và nhà hàng cùng một người đàn ông, dù không biết thân phận người đàn ông đó, nhưng nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, thì tám mươi phần trăm chính là người bao nuôi Khiết Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK