Khi Lạc Tử Khanh đi xuống nhà thì thấy cô gái nhỏ đã thơm ngọt đi vào giấc ngủ rồi.
Dịu dàng hôn lên bờ môi mềm mại của Tôn Giai Oánh, hắn liếm xung quanh hai cánh môi không chút huyết sắc của cô khiến nó bị bao bọc bởi nước mà hồng nhạt lên.
Rất muốn trao cho cô nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp thế nhưng bây giờ còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Cẩn thận vòng tay qua lưng và chân Tôn Giai Oánh, để đầu cô đặt lên bắp tay mình. Hắn chậm rãi ôm cô lên lầu.
Tôn Giai Oánh khó chịu mà cựa quậy, cô nhíu mày lại.
Lạc Tử Khanh giống như còn bé mà hôn hôn trán cô, nhẹ giọng nói:
- Oánh Oánh, ngoan!
Sau đó liền như dự liệu mà thấy cô an tĩnh trở lại.
Ở bên nhau lâu rồi, chỉ cần qua từng cử chỉ của đối phương đều biết được người đó đang muốn gì, Lạc Tử Khanh đã ghi nhớ mọi thứ của Tôn Giai Oánh, có lẽ chính hắn còn hiểu cô hơn cô hiểu bản thân mình!
Hắn đặt cô lên giường Kingsize mềm mại, duỗi hai chân của cô ra rồi mới đi chuẩn bị đồ cần thiết cho công cuộc tắm rửa.
Lấy chiếc váy màu đen tuyền trùng qua đầu gối và đồ lót cùng màu rồi để lên trên giường.
Hắn đã bật nước ấm từ lúc lên tầng, bây giờ là ôm cô đi tắm.
- Buông ra!
Vừa tỉnh khỏi giấc ngủ nồng nàn nên giọng nói của Tôn Giai Oánh hơi khàn khàn quyến rũ, giống như lông chim cọ qua trái tim Lạc Tử Khanh khiến toàn thân hắn run rẩy.
Nắm chặt lấy mái tóc khô cứng như gai nhọn của hắn, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này cô trông như chú mèo con xù lông, dù hung hăng cũng đáng yêu vô cùng.
- Oánh Oánh, đến giờ đi tắm rồi, tắm xong anh sẽ bồi em đi xem phim, nhé?
Dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con để trấn an cô, thế nhưng chuyện này đâu có dễ dàng như vậy.
- Gọi người hầu vào đây! Còn anh cút ra ngoài cho tôi!
Có thấy xấu hổ không hả? Suốt ngày đòi sờ mó lung tung, đúng là chán sống mà!
- Oánh Oánh, nhưng nhờ người lạ thì ngại lắm!
Lạc Tử Khanh chớp chớp mắt, vẻ mặt thiên chân vô tội.
Hắn ôm đầu cô dí vào ngực mình, hương bạc hà nam tính dễ chịu xông vào mũi khiến Tôn Giai Oánh thất thần. Ngay lúc này chân dài liền sải bước đi vào phòng tắm, hắn ngồi xuống ghế, không dung cự tuyệt mà đặt cô ngồi lên đùi mình, tự nhiên cởi váy trắng của cô ra.
- Aaaaa, Lạc Tử Khanh, cái tên chết bầm này!!!
Nắm chặt lấy tóc hắn mà kéo, Tôn Giai Oánh giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của hắn. Thế nhưng chân không đi được, vậy thì làm gì có cách nào để tránh?
Mắt Lạc Tử Khanh cũng không nâng một chút, hắn đang đờ đẫn mà nhìn bầu ngực sữa căng tròn được áo lót bao bọc, chân dài trắng nõn và eo thon một vòng tay là có thể ôm gọn.
"Bốp"
Tôn Giai Oánh quăng một cái tát thật mạnh. Hai tay cô ôm lấy ngực mình, đôi mắt hình dao găm mà nhìn hắn.
Lạc Tử Khanh ôm lấy eo cô, làn da mềm mãi nhẵn nhụi khiến hắn yêu thích vô cùng, cô gái của hắn đúng là yêu tinh nhỏ mà!
- Oánh Oánh, ngoan, thoát thì cũng thoát rồi, bây giờ thoát nốt để chúng nó không ganh tị nhau, nghĩ anh nặng bên này nhẹ bên kia!
Nghe thấy lời nói vô sỉ không tiết tháo của hắn, Tôn Giai Oánh càng giận, cô biết bản thân không thể tránh được kiếp nạn lần này rồi nên bỏ luôn tay ra, nhe răng cắn lên gò má hơi búng sữa của Lạc Tử Khanh!
Cắn chết hắn luôn!
Lạc Tử Khanh mặc kệ cô nháo, chỉ cần đạt được mục đích tắm uyên ương với cô gái nhỏ thì có chết hắn cũng thành quỷ phong lưu!
Bầu ngực căng tròn được thả ra, nó nảy lên trong không khí rồi run run đứng thẳng.
Tôn Giai Oánh đỏ bừng mặt, cô hét lên:
- Vào trong bồn!
Cứ nhìn chằm chằm như thế, hắn không ngại thì cô cũng ngại lắm có được không?
Lạc Tử Thiên cởi áo sơ mi của mình ra, hắn ôm cô vào lòng, bộ ngực mềm mại tì lên lồng ngực săn chắc, hắn thoải mái than nhẹ một tiếng.
Tôn Giai Oánh lại tát cho hắn một cái nữa.
Lần này cân, một cái bên trái một cái bên phải!