Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lạc Tử Khanh vẫn đờ đẫn đứng tại chỗ một lúc.
Nếu như hắn dùng cách khác để lấy lòng cô, liệu cô có tình nguyện ở lại bên hắn?
Lam quản gia đi tới, ông không thể nhìn vẻ mặt lúc này của Lạc Tử Khanh nữa, cả người hắn giống như bị xói mòn sức sống vậy, ngơ ngẩn vô thố và đầy mờ mịt.
Luôn là như thế, người có thể khiến hắn trở nên như vậy chỉ có thể là Tôn Giai Oánh. Chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt của cô cũng khiến Lạc Tử Khanh vạn kiếp bất phục, cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ vì cô.
- Tiên sinh, đồ ăn cho phu nhân đã chuẩn bị xong rồi!
Đọc truyện tại đây.
Tay Lạc Tử Khanh giật giật, hắn chậm rãi quay người lại, giống như cỗ máy vô hồn mà cầm lấy mâm nhỏ từ tay quản gia rồi bước lên lầu.
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, Lam quản gia lắc đầu thở dài. Đúng là anh hùng không thể qua được ải mĩ nhân mà, nhất là trong khi phu nhân của bọn họ lại đáng yêu nhận người đau như thế!
"Cạch"
Cửa được mở ra.
Cả phòng đều tối đen như mực, Lạc Tử Khanh bật điện lên, nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Bởi vì Tôn Giai Oánh ăn một bữa thường ăn rất ít, vậy nên bữa ăn liền được chia thành nhiều thời gian khác nhau để đảm bảo cô không bị đói bụng.
Trước khi ăn cơm, Tôn Giai Oánh phải hành hạ Lạc Tử Khanh cho sảng khoái thì mới ngoan ngoãn đi ăn cơm, vậy nên mọi công việc hắn đều dồn lại để làm không ngừng nghỉ, sau đó còn về nhà bồi Tôn Giai Oánh.
- Oánh Oánh, đến giờ ăn tối rồi, mau dậy đi nào!
Nhẹ giật giật chăn của cô, con nhộng ở bên trong liền khó chịu mà ló mặt ra. Một cái gối bay thẳng vào mặt Lạc Tử Khanh, kèm theo đó là tiếng rống giận ngập trời của cô gái nhỏ:
- Lạc Tử Khanh! Anh cút ngay!!!!
Bắt nạt cô không đá người được đúng không?
Lạc Tử Khanh cầm lấy "hung khí" ở trên tay, hắn ôn nhu mà xoa mái tóc đen mềm mượt của cô, say đắm mà ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng cùng ánh mắt ướt dầm dề đầy buồn ngủcủa cô.
- Ăn một chút thôi, không ăn tối sẽ rất đói đó.
Cái ngữ khí như nói chuyện với trẻ con này! Tôn Giai Oánh phồng má, cô xoay người qua, hai bàn tay chắc khỏe nhấc cô lên, đặt cô ngồi ở mép giường, trước mặt là cái bàn nhỏ.
"Bốp"
Một cái tát vang dội đánh vào má phải của Lạc Tử Khanh.
Hắn vẫn không có việc gì mà đặt hết món ăn lên bàn, để khăn tay ở bên cạnh chỗ cô.
Nhiều khi Tôn Giai Oánh cảm thấy việc đánh Lạc Tử Khanh là thoải mái nữa, không giống như phát tiết mà giống như cô là một mụ phù thủy độc ác luôn bắt nạt mĩ thiếu niên vậy!
Nhìn cô gái nhỏ rốt cuộc cũng chịu ngồi ăn, Lạc Tử Khanh liền rất vui vẻ. Hắn nhíu mày, giọng nói hơi nhỏ còn có vẻ do dự không muốn mở lời:
- Oánh Oánh, nếu... nếu em chịu ăn uống đầy đủ, không tự hành hạ bản thân mình, thì, thì ngày mai anh sẽ đưa em đi cưỡi ngựa!
Tôn Giai Oánh sững người, cô không thể tin tưởng được mà quay đầu nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt sáng lấp lánh:
- Thật sự? Thật sự là có thể ra khỏi tòa biệt thự này để đi cưỡi ngựa?
Lạc Tử Khanh nghe ra sự mừng rỡ và đôi mắt rực sáng của cô, lòng hắn đột nhiên trầm xuống!
Ngay lúc này, vậy mà điều hắn nghĩ lại là đau đớn xót xa chứ không phải là lo lắng.
Hắn biết được cô chờ mong với tương lai được ngao du ở thế giới ngoài kia, thế nhưng lại không thể chấp nhận được việc, chính hắn đã khiến cô gái phóng khoáng tự tin trở nên lo sợ bất an như thế này.
Cô gái nhỏ của hắn vốn dĩ là một chú chim sải cánh bay lượn trên bầu trời rộng lớn, chinh phục ước mơ và hoài bão cao cả, vậy mà bởi vì hắn, cô lại đánh mất tất cả. Đến bây giờ, kể cả bản thân mình cũng không giữ được nữa!
- Tất nhiên rồi. Ngày mai chúng ta cùng đi!
Lạc Tử Khanh chắc chắn mà gật đầu.
Đôi mắt của hắn mở lớn mà nhìn khuôn mặt dần phóng đại trước mắt.
"Chụt"
Tôn Giai Oánh trao cho hắn một nụ hôn nhẹ nhàng vào má.
Lạc Tử Khanh sững người, hắn không thể tin được mà chạm chạm vào má mình, nhìn thấy dầu mỡ của đồ ăn dính ở tay hắn mới dám tin điều vừa mới xảy ra.
Đôi mắt nóng cháy nhìn thẳng vào Tôn Giai Oánh, hắn ngồi đó ngây ngô nở nụ cười.
Giờ đây hắn chỉ muốn nói là hắn có thể đưa cô đi chơi vòng quanh thế giới, cô muốn đến đâu hắn cũng mang cô đi được không? Chỉ cần mỗi ngày một nụ hôn ngọt ngào là đủ!
Tôn Giai Oánh tất nhiên biết cảm xúc của hắn lýc này, thế nhưng bây giờ cô còn kích động hơn. Bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên cô có thể hoàn toàn bước ra khỏi chỗ này.
Tôn Giai Oánh biết những tích tụ khó chịu trong lòng mình từ đâu mà có, không chỉ vì trận tai nạn đó, quan trọng là cô bị cầm tù, bị nuôi nhốt như một con vật. Điều này giống như đang giáng vào mặt cô một cái tát, khiến cô chân chính cảm nhận được bản thân đã là một người què, một phế nhân không thể tự mình thoát khỏi chiếc lồng giam chật hẹp này!
Đột nhiên ngay bây giờ cô cảm thấy Lạc Tử Khanh thuận mắt đến kì lạ!
Vậy là lần đầu tiên Tôn Giai Oánh đồng ý để Lạc Tử Khanh bò giường. Không phải vì bị bắt ép mà là cam tâm tình nguyện nhường ra một nửa chỗ ngủ cho hắn!