Những thứ lùm xùm bên ngoài cũng không quấy nhiễu được sự yên tĩnh ngọt ngào của đôi tình nhân trẻ.
Bàn tay nhỏ chậm rãi bôi thuốc lên miệng vết thương trên lưng cho người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc chưa từng thấy.
Oánh Oánh, ổn rồi, không sao nữa đâu.
Lạc Tử Khanh quay người lại, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ giọng mà nói:
Anh sẽ tìm cách chữa dứt điểm căn bệnh này của em, đừng lo lắng!
Tôn Giai Oánh ôm lấy cổ hắn, chậm rãi mà gật đầu.
Bởi vì vết thương cứ chồng chéo lên nhau hết lần này đến lần khác vậy nên bây giờ trên lưng hắn không thể xóa được hết những dấu roi dài ngoẵng, mà để lại rất nhiều vết sẹo mờ nhạt.
Oánh Oánh, vậy anh đi đến công ty trước nhé, chút nữa sẽ có người đến đón em đến căn biệt thự ở ngoại ô, anh sẽ xử hết lũ chuột nhắt rồi trở lại bên cạnh em. Nhé?
Tôn Giai Oánh nhìn thẳng vào mắt hắn, cường thế mà ra lệnh:
Đừng có để bản thân bị thương!
Lạc Tử Khanh bật cười, đôi mắt lấp lánh cùng má lúm đồng tiền ngọt lịm xuất hiện.
Tất nhiên rồi!
Nũng nịu lằng nhằng được một lúc với nhau, hắn dặn dò mọi việc đến mỏi cả miệng, cuối cùng Lạc Tử Khanh cũng lưu luyến mà lê từng bước chân ra ngoài cửa.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Tôn Giai Oánh không nhịn được mà cười lớn, cả người cũng sảng khoái và bình tĩnh không ít.
☆☆☆☆☆☆
Chiếc Bugatti phi với tốc độ ánh sáng đến điểm hẹn trước.
Trợ lí của Lạc Tử Khanh đã đứng đợi ở bên ngoài từ lâu, liếc mắt thấy chiếc xe quen thuộc liền nghiêm trang mà đứng thẳng.
Bugatti dừng lại trước cửa.
Người đàn ông cúi người, tay phải gập trước bụng, tay trái mở cửa xe.
Lạc tổng, Trần tiên sinh và Louis tiên sinh đã đợi ở bên trong rồi ạ.
Lạc Tử Khanh bước xuống, chân dài thẳng tắp vừa để xuống đất liền tạo thành một cái bóng đen cao lớn.
Ừ
Đây là phòng làm việc riêng tư của Louis - người đàn ông đứng đầu trong nghành thời trang thế giới. Hắn ta là một kẻ có sở thích vô cùng quái lạ và biến thái, lần này được Lạc Tử Khanh mời đến để làm việc khiến hắn ta hết sức bất ngờ, và kèm theo đó còn là sự hứng thú cùng mong đợi đến vô cùng tận.
Ây da, Lạc, cậu đã đến rồi sao? Cậu mau mau giúp tôi dựt đứt cái màn che này đi! Cái tên Diệc An kia thay đồ xong là chui luôn ở trong đó không thèm ra ngoài luôn rồi!!!
Lạc Tử Khanh giựt giựt miệng, cái cảnh người đàn ông to lớn trưng ra khuôn mặt mếu máo như sắp khóc rồi kéo co cái màn che của phòng thay đồ đúng là không nhìn nổi mà...
Trần Diệc An nắm chặt tấm vải trong tay, phản kháng quyết liệt trước hành động của Louis, cúi đầu nhìn thứ mà bản thân đang mặc trên người, anh ta không thể nhịn nổi mà hét ầm lên:
Lạc Tử Khanh, tôi không giúp cậu việc này nữa đâu, quá mất mặt!!!!
Nếu như cố tình bắt ép anh phải thỏa hiệp, vậy thì cùng lắm là Trần Diệc An này từ chức rồi đi nơi khác làm, như vậy còn tốt hơn là làm những điều không thể tưởng tượng như thế này!
Lạc Tử Khanh ôm chặt bụng, khuôn mặt tuấn tú vô song dần dãn ra, cuối cùng thật sự không nhịn nổi mà cười to.
Ahahahahahahaha Diệc An đang ngại kìa
Trần Diệc An tức giận muốn đấm tường, ngay lúc này Louis liền giựt mạnh tấm vải ra, anh ta chưa kịp phản ứng lại điều gì mà hoàn toàn lộ cả người ra trước mặt Louis và Lạc Tử Khanh.
Louis mắt tỏa sáng, hắn ta chạy thật nhanh đến bên anh ta, vô cùng phấn khích mà sờ soạng thân thể Trần Diệc An, không tiếc lời mà ca ngợi.
Oaaaaaa, Diệc An, cậu quá đẹp, bộ đồ này thật sự quá hợp với cậu, aaaaaaa tôi không thể chịu nổi nữa rồi!
Louis ôm chầm lấy anh ta, môi chu lên mà hôn khắp mặt Trần Diệc An.
Lạc Tử Khanh lăng lăng mà nhìn bộ dáng của Trần Diệc An lúc này, hắn nhắm chặt mắt, có chút lùi bước trước việc sắp xảy ra tiếp theo.
Lạc tổng, nếu ngài không làm việc này, Tôn tiểu thư sẽ mãi bị nguy hiểm rình rập!
Trần Diệc An đẩy mạnh Louis ra, vui vẻ mà nói hắn.
Nếu như được, anh ta cũng rất muốn nhìn thấy Lạc Tử Khanh giống như bản thân mình, không biết hắn quay cảnh đó cho Tôn Giai Oánh xem thì sẽ ra sao nhỉ?!!!
Điều này rất đáng mong chờ đây!