Liễu thị không có mặt mũi lớn đến nỗi mời được những đại lão đứng đầu thương giới, vậy nên Thư Hồng và Liễu Tuấn liền nghĩ ra việc cứu vớt lại mối quan hệ giữa bọn họ và Lạc Tử Khanh.
Quả nhiên, ngay khi tin tức Lạc Tử Khanh sẽ tham gia yến tiệc này, tất cả những nhân vật mà bọn họ chỉ có thể ở phía dưới nhìn lên liền chủ động muốn có thiếp mời.
Điều này đã khiến yến tiệc không mấy đặc biệt này trở thành bữa tiệc của giới quyền quý, thế nhưng ai cũng biết là những người này là đến vì Lạc Tử Khanh chứ không phải là vì Liễu gia.
Bởi vì muốn tạo ấn tượng tốt nhất khi gặp mặt Lạc Tử Khanh nên không một ai dám ăn mặc cẩu thả, mang theo đám con cháu phế vật đến, hơn nữa tất cả đều đi siêu xe đến nơi trước 7h hoặc đúng 7h.
Và giờ đây, thời gian đã trôi qua một tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy thân ảnh của người được mong đợi nhất đâu, ai nấy đều nghĩ rằng Liễu gia lừa bọn họ, vừa tốn thời gian vừa bị trêu đùa khiến bọn họ tức giận đỏ cả mắt, ngay khi Thư Hồng và Liễu Tuấn hoảng loạn sợ hãi đến tột cùng thì vị cứu tinh mới xuất hiện.
Giống như con hắc ưng xé gió mà lao đến, ngay khi tất cả mọi người sửng sốt chưa kịp định hình lại thì chiếc Bugatti đã dừng ở trước cửa.
Cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của Lạc Tử Khanh xuất hiện trước mắt mọi người, bộ tây trang cao cấp được định chế riêng tôn lên cơ thể tỉ lệ vàng của hắn, khuôn mặt lạnh tanh cùng khí thế bức người khiến cho tất cả những người ở đây không hẹn mà cùng nhau lùi ra phía sau, tránh đường cho hắn đi vào.
Là chủ tiệc, Thư Hồng và Liễu Tuấn đang định bước lên niềm nở đón chào Lạc Tử Khanh thì đã có người giành trước việc này của bọn họ.
Liễu Lam thẹn thùng mà cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giọng nói mềm nhẹ:
Tử Khanh, cảm ơn anh vì đã đến đây với gia đình em!
Cô ta nghĩ trước rồi, chỉ cần Lạc Tử Khanh cứ giống như bình thường, lãnh đạm không thèm để ý mà đi qua cô ta, như vậy thì cô ta sẽ giống như cô vợ nhỏ đi ở đằng sau hắn, nếu như thế thì những đại lão kia sẽ nghĩ như thế nào? Liễu gia của bọn họ nhất định sẽ có cơ hội chuyển thân mà quay trở lại thời kì đỉnh cao của mình.
Thế nhưng cô ta không biết rằng, chuyện chê cười ở chỗ đua ngựa đã được các phu nhân khác kể hết cho chồng của mình rồi, bị nhốt ở nhà tĩnh dưỡng lâu ngày, Liễu Lam không hề biết được thanh danh bên ngoài của cô ta đã sớm nát bét.
Thư Hồng và Liễu Tuấn lo sơ mà đi đến, khuôn mặt hai người trắng bệch.
Không may là Liễu Lam đã động đúng vào lúc Lạc Tử Khanh đang tức giận, hắn không thèm nhìn cô ta, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng:
Cút!
Sau đó liền sải chân dài bước vào bên trong.
Tất cả mọi người chạy theo bước chân của hắn, nối đuôi nhau mà đi vào trong.
Mặt Liễu Lam tái nhợt, cô ta không thể tin nổi mà quay người lại, thứ nghênh đón cô ta lúc này là một cái tát mạnh mẽ như trời giáng của Liễu Tuấn.
"Bốp"
Thân thể nhỏ nhắn bị văng ra xa, sự đau rát ập tới khiến cô ta đầu váng mắt hoa. Khóe miệng cũng chảy ra một dòng máu tươi chói mắt.
Đúng là cái đồ chuyên gia làm hỏng việc! Mày cút về nhà cho tao, đừng ở đây khiến Liễu gia mất mặt!
Ông ta nhìn thấy bao nhiêu ý cười châm chọc của những người khác, điều này khiến ông ta xấu hổ và giận dữ vô cùng, lúc này đây điều ông muốn làm chính là đánh chết cái đứa con gái chết tiệt này!
Đúng là thứ mặt hàng vô dụng!
Liễu Lam ngẩng đầu lên, trong mắt cô ta là hai khuôn mặt giận dữ đến vặn vẹo của ba mẹ, mẹ cô ta, người luôn đứng ở phía trước bảo vệ cô ta, lúc này cũng không hài lòng mà lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, thân thể run rẩy, đang muốn nói chuyện thì ba mẹ Liễu đã quay đầu rời đi, để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh nhạt.
Liễu Lam nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sự oán hận cùng điên cuồng, rõ ràng cô ta là muốn tốt cho gia đình, muốn Liễu gia vực dậy, thế mà... thế mà...
Nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ trong tay, cô ta chậm rãi đứng lên, bên miệng xuất hiện nụ cười ác độc.
Chỉ cần Liễu Lam này bắt được Lạc Tử Khanh, cô ta sẽ không phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa, kể cả bố mẹ cô ta cũng phải quỳ xuống khóc lóc mà cầu xin và lấy lòng cô ta!