"Pằng... pằng... pằng... pằng"
Tiếng súng liên tiếp vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Lũ già chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị sự đau nhói làm tái nhợt cả mặt, đạn đi sâu vào bên trong với tốc độ và độ xoáy khủng khiếp khiến lớp thịt bị giãn ra và tạo thành một khoảng trống, sau đó nó co lại ngay lập tức để trở về hình thái ban đầu.
Chưa bao giờ cảm nhận tư vị đau đớn khó chịu này khiến bọn chúng run rẩy quỳ rạp xuống đất.
Máu tươi lênh láng chảy ướt đẫm mặt đất, các mô tế bào ở xung quanh giống như bị xé rách, miệng vết thương đau xót nóng rát.
Bọn chúng sợ hãi nhìn về phía cô người hầu nhỏ kia. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn vô cùng, thân thể cao ngất như cây tùng bách đứng sừng sững ở đó, chỉ nhìn thấy thế này thôi cũng khiến mấy lão hoảng loạn muốn bò đi để chạy trốn.
Chỉ có Lâm Vũ âm hiểm cười, lão không để ý đến vết thương của bản thân, tay trái cầm ra một khẩu súng đen nhánh từ túi quần phía sau.
May mắn tao đã chuẩn bị trước những thứ cần thiết rồi, Lạc Tử Khanh, là mày đúng không?
Lão quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, vừa rồi chỉ thấy đôi chân kia quá mức dài và to, thế nhưng bởi vì hắn gập chân vào ghế để che đi một đoạn và hơi gập lưng xuống khiến cho cơ thể trông không quá kì dị và khác lạ.
Quan trọng nữa là, lão vẫn để ý Tôn Giai Oánh nhiều hơn!
Nghĩ đến điều này, Lâm Vũ quay phắt đầu nhìn về phía Tôn gia đại tiểu thư, đúng như dự đoán thấy được cô nàng đã đẩy ghế sang một bên mà đứng sau người đàn ông cao lớn đang cầm súng.
Trần Diệc An hừ lạnh, anh ta gỡ mái tóc dính chặt vào đầu ra, lột mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nam tính không có chút gì giống với Tôn Giai Oánh.
Louis vì hai người mà chuẩn bị rất tỉ mỉ, bắp tay to thì che kiểu gì, thay đổi khuôn mặt kiểu gì, nên làm gì để nhìn chân thon nhỏ giống nữ hơn. Và... Trần Diệc An tức giận vỗ vỗ vào ngực mình, sau đó đỏ mặt, cái thứ này đúng là mềm mại y như thật vậy...
Lâm Vũ tức giận đến đầu bốc khói, lão căm hận mà chỉa súng về phía Lạc Tử Khanh, âm trầm mà nói:
Tao sẽ bắn chết mày, thằng chó!
Pằng... pằng... pằng...
Bao nhiêu phát súng bay thẳng đến chỗ Lạc Tử Khanh, hắn khinh miệt nhếch môi, không chút khó khăn mà tránh đi viên đạn xông đến với tốc độ ánh sáng kia.
Đã được đào tạo chuyên nghiệp, những thứ cơ bản và dễ dàng này mà không làm được thì chính là phế vật không hơn không kém mà thôi!
Mà Lạc Tử Khanh hắn lại là tinh anh trong tinh anh!
Những người đàn ông giả bộ là lũ tay sai của lão cũng nhanh chóng đứng chắn trước mặt Lạc Tử Khanh và Trần Diệc An.
Bọn họ là những người đặc biệt bảo vệ cho bác sĩ Tôn, việc thay đổi chính khí của bản thân trở thành đằng đằng sát khí và nhuốm mùi tàn ác là một chuyện quá dễ dàng, đó còn chưa tính Lâm Vũ cũng chỉ là kẻ vớ vẩn mà thôi, lão không thể nhận ra được sự khác thường nào của bọn họ.
Được giao cho nhiệm vụ phối hợp với kế hoạch của Lạc Tử Khanh để tóm gọn lũ này, bọn họ liền làm theo đúng lời của hắn mà mang cả hai đến chỗ nhà hoang này. Với lời nói dối là:
"Bị người hầu nữ thân cận của Tôn Giai Oánh phát hiện nên bọn họ không thể không mang theo cả cô ta đi, phòng ngừa cô ta bị đánh ngất khiến Lạc Tử Khanh nghi ngờ!"
Và đúng thật là thành công qua mắt được mấy lão này!
Lạc Tử Khanh dẫm guốc mà đi đến, hắn đá bay thân thể của những kẻ bị dọa ngất ở dưới đất ra phía xa.
Ngay khi Lâm Vũ giơ súng muốn bắn hắn một lần nữa, Lạc Tử Khanh liên duỗi thẳng chân dài mà đá bay cả súng cả lão đi, thân thể đập mạnh vào cửa khiến hắn trợn trừng mắt mà phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, đau đớn ập đến làm lão ngất lịm đi.
Váy trắng tung bay kết hợp với khuôn mặt đằng đằng sát khí của Lạc Tử Khanh làm những người ở đây hơi đứng hình.
Người này, cũng, cũng quá đẹp đi!!!
Nhìn quá khí phách!!!
Tất cả đều phát ra sự sùng bái và kính ngưỡng từ sâu trong nội tâm, thân thủ của người này quá tuyệt vời!