• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Hy vọng




Đã trôi qua ba ngày kể từ khi Lạc Tử Khanh vào bệnh viện, đến bây giờ hắn vẫn không có bất kì dấu hiệu tỉnh lại hay chuyển biến tốt đẹp nào.



Tôn Giai Oánh bao trọn những việc của hắn, từ lau người, xoa bóp chân tay hay đại tiện tiểu tiện... thân thể mảnh mai đó ngày càng gầy gò và khẳng khiu, điều này khiến cái bụng trông to tròn bất thường hơn.



Chạm nhẹ vào gò má Lạc Tử Khanh, hai mắt cô long lanh nước. Bác sĩ đã nói trong vòng ba ngày hắn phải có sự phản ứng với bên ngoài thì mới có cơ hội khiến hắn tỉnh lại, còn nếu không thì hắn có thể sẽ hôn mê trên giường cả đời này.



Thế nhưng Tôn Giai Oánh không tin, hắn rõ ràng yêu thương cô như thế, muốn bên cô cả đời và có một bảo bảo nhỏ mang dòng máu của cả hai người, hắn... làm sao nỡ bỏ lại cô và con ở lại một mình như này chứ?!



Tử Khanh, mau sờ sờ này, anh đã được làm ba ba rồi đó, anh rất hạnh phúc đúng không? Mau tỉnh dậy đi, em và con rất cần anh, đừng nhắm mắt im lặng như vậy được không??? Lạc Tử Khanh!!!



Cầm lấy tay hắn đặt lên cái bụng nhô cao của mình, cho hắn cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé mà hắn đã mong đợi từ lâu. Từng giọt nước mắt nhỏ lên bàn tay hắn, cô nghé đầu vào giường, nhỏ giọng thủ thỉ những chuyện lặt vặt xảy ra gần đây.



Bác sĩ đã nói Lạc Tử Khanh lúc này rất cần những người thân ở bên cạnh, đã có rất nhiều trường hợp những bệnh nhân tưởng chừng như sắp rời khỏi nhân gian lại bởi vì được bầu bạn nói chuyện trong thời gian dài mà tỉnh dậy. Không có gì là không thể xảy ra, kì tích luôn có thể xuất hiện, chỉ là người ta có muốn chờ đợi nó hay không mà thôi!



"Cốc cốc cốc"



Tiếng gõ cửa nhẹ vang, theo sau đó là giọng nói thấp âm của y tá.



Tôn tiểu thư, tôi có thể vào không?



Vào đi!



Y tá trẻ đẩy cửa vào phòng.



Tiểu thư, đây là giấy tờ bác sĩ muốn tôi chuyển đến cho ngài. Ông ấy có chút việc gấp nên đã không đến được!



Cô ấy không dám tạo ra âm thanh quá lớn, nhìn Tôn Giai Oánh đan tay với Lạc Tử Khanh, ôn nhu nói chuyện trên trời dưới đất với hắn, cô ta liền không nhịn được mà đỏ hốc mắt.



Cô chưa bao giờ thấy bất kì thứ tình cảm nào như này, bọn họ là người làm ở bệnh viện của Lạc thị nên ai nấy đều biết nguyên nhân Tôn tiểu thư bị liệt chân. Ngay khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, sắp có cơ hội tham gia nhiều cuộc thi múa ba lê danh giá thì đột nhiên lại xảy ra tai nạn, mọi ước mơ đều bị dập tắt. Nếu như người đó là cô ta, có lẽ bản thân sẽ không chịu nổi điều này mà đi tự tử hoặc tìm cách làm Lạc Tử Khanh bị y như mình mất.



Đây không phải là điều khó tưởng tượng đối với Tôn Giai Oánh, đường đường là đại tiểu thư cao quý luôn xuất hiện ở các bữa tiệc lớn của các tiểu thư phu nhân khác, giờ đây lại luôn phải ngồi xe lăn không thể làm bất cứ việc gì khi không có sự trợ giúp của người khác, phải chịu sự lời ra tiếng vào của những kẻ không đâu!



Còn Lạc thiếu gia, cô vẫn nhớ rõ mấy năm về trước, khi Tôn tiểu thư vừa bị tai nạn xe thì hắn đã phải chịu đòn roi đau đớn từ người mình yêu. Lúc đó hắn được đưa tới bệnh viện trong tình cảnh cả người đẫm máu, vết thương chồng chất và roi còn ghim sâu vào trong thịt, tất cả mọi người đều bật khóc.



Và đến tận bây giờ, Tôn tiểu thư liền vì đau đớn khổ sở dằn vặt mà trở nên gầy xơ xác, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng cùng với quầng thâm mắt, trên mặt còn nổi lên những mụn nhỏ li ti. Thật giống như một cái xác không hồn, mất đi tất cả sức sống của bản thân.



Thật sự hy vọng là mọi thứ sẽ nhanh trôi qua, người con gái nhỏ yếu ấy sẽ được vòng tay rắn chắc kia ôm vào lòng mà che chở, hứng chịu mọi phong ba bão táp của cuộc sống, khiến nụ cười hạnh phúc luôn nở rộ trên đôi môi xinh đẹp ấy chứ không phải là sự khổ sở như bây giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK