Chương 399: Để tôi bình tĩnh lại
Thẩm Bồi Xuyên biết, Tông Cảnh Hạo chắc chắn sẽ khó xử nhưng cũng hiểu tính cách của anh.
“Cô đừng nghĩ nhiều như vậy.” Thẩm Bồi Xuyên không biết nên nói gì để an ủi cô.
Lâm Tân Ngôn hé mắt nhìn chum ánh sáng nhanh chóng lướt qua cửa kính, rực rỡ lung linh, chiếu sáng đôi mắt cô khiến cô trở nên mụ mị.
“Chị dâu, có lời không nên nói, tôi cũng cảm thấy cô không nên quá gần gũi với Trình Dục Tú.”
Đây e là nguyên nhân khiến Văn Khuynh khó chịu.
Anh nghĩ mãi không hiểu, người hiểu chuyện như Lâm Tân Ngôn tại sao lại làm chuyện không lí trí như vậy, khiến Tông Cảnh Hạo khó xử, giờ còn chọc giận Văn Khuynh.
Lâm Tân Ngôn không giải thích vì cô đã đồng ý với Trình Dục Tú.
“Có phải rất đau không?” Thẩm Bồi Xuyên hơi hoảng loạn, thấy trên cơ thể Lâm Tân Ngôn toàn là mồ hôi.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, loại đau đớn này có lúc rất dữ dội, có lúc lại nhẹ nhàng, lúc này cũng không đau như vậy.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Thẩm Bồi Xuyên ôm cô xuống xe, đưa tới phòng cấp cứu, bác sĩ bảo anh đặt cô xuống: “Các anh ra ngoài đợi đi.”
Thẩm Bồi Xuyên rút tay ra mới phát hiện cảm giác ướt át mà anh tưởng là mồ hôi lúc nãy hóa ra lại là máu.
Anh đến nhìn Lâm Tân Ngôn đang nằm trên giường, phía dưới người là một vùng đỏ tươi.
Anh khuỵu xuống, chuyện gì thế này?
Bác sĩ vừa nhìn đã biết là tình trạng gì, bảo y tá chuẩn bị phẫu thuật: “Các anh đợi ở ngoài đi.”
Thẩm Bồi Xuyên bất động, đội trưởng Trần kéo anh ra khỏi phòng cấp cứu.
Lúc này, Tô Trạm vội chạy từ đầu hành lang tới.
Anh lái xe của đội trưởng Trần, trên đường đi bị một chiếc xe khác chắn lại nên tới hơi muộn.
“Cậu để tôi bình tĩnh đã.” Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời anh, trong đầu anh lúc này trống rỗng, làm sao lại có máu chứ?
Anh ngồi xổm trong góc, nhìn hai tay đầy máu của mình, anh chưa có bạn gái, tuy nhiên cũng là người lớn, loại tình huống này….thường chỉ có một loại khả năng.
Cổ anh thẳng tắp, yết hầu chuyển động lên xuống.
U u…
Điện thoại trong túi quần rung lên.
Tô Trạm đi lên.
Thẩm Bồi Xuyên nghe Tô Trạm gọi tên Tông Cảnh Hạo, biết anh đã tới.
Anh ngồi xổm ở đó bất động, cũng không ngẩng đầu lên.
Cho tới khi trước mắt xuất hiện một đôi giày da sáng bóng anh mới chậm rãi ngước đầu lên.
- -----------------