Chương 99: Cảm thấy không yên lòng
Cô nắm lấy tay cầm cửa, vặn một cái rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy Trang Tử Khâm đang ngồi ở đầu giường, bà đang khóc nức nở.
Lâm Tần Ngôn bước vào đóng cửa phòng lại, nghe thấy tiếng động, Trang Tử Khâm nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, “Con không ở bên ngoài trong hai bọn nó mà vào đây làm gì?”
“Con vào xem mẹ thế nào? Lâm Tân Ngôn đưa tay ôm lấy bà, “Mẹ, chúng ta không nhớ đến chuyện trước đây nữa được không?”.
Mặt cô gối lên vai của Trang Tử Khâm, “Mẹ già rồi thì con nuôi mẹ, đợi đến kho con già rồi thì để Lâm Hi Thần nuôi con…”
“Con nói cái gì vậy?” Trang Tử Khâm vỗ lên vai Lâm Tân Ngôn, “Con còn trẻ, bác sĩ Hà thực sự rất tốt.” Lâm Tâm Ngôn nắm lấy tóc một lúc, cô sợ nhất Trang Tử Khâm nói những câu như vậy.
“Ngôn Ngôn…” Lâm Tâm Ngôn, “Mẹ”.
Lâm Tân Ngôn biết Trang Tử Khâm muốn nói cái gì, vốn dĩ cô cũng định tiếp nhận Hà Thuy Trạch, nhưng bây giờ sợ là không được nữa rồi.
Nếu như cô muốn truy cứu việc tại nạn xe cộ năm đó thì cô với Hà Thuy Trạch là đều không thể nào. Lâm Tâm Ngôn, “Mẹ, mẹ của Hải Thuy Trạch từng đến tìm con”
“Cái gì?” Trang Tử Khâm rất kinh ngạc, bà nắm lấy vai Lâm Tân Ngôn nhìn cô, “Bà ấy tìm con làm cái gì?”
Lâm Tâm Ngôn cắn môi, cô muốn xua tan ý nghĩ của bà thì phải nói thật, “Từ 6 năm trước, bà ấy nhìn thấy con và Hà Thuy Trạch ở bên nhau, bà ấy tưởng rằng chúng con đang yêu nhau, nên bà ấy đã đặc biệt đến tìm con, nói con không xứng với anh ấy, với thân phận của anh ấy thì phải tìm một cô gái có thân phận tương xứng.”
Trang Tử Khâm mở miệng nhưng cả nửa ngày vẫn chưa nói ra câu nào. Cuối cùng nước mắt lại rơi xuống.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy.” Lâm Tân Ngôn đưa tay lau nước mắt cho bà. Khó khăn lắm mới đánh lạc được sự chú ý của bà. Sao bây giờ bà lại khóc rồi.
“Mẹ có thể không khó chịu sao?” Trang Tử Khâm vừa nghĩ đến con gái mình bị người khác tìm đến thì trong lòng bà liền cảm thấy khó chịu, “Nếu như năm đó không phải con vì mẹ–”
“Mẹ, chúng ta không nói chuyện trước đây được không?” Lâm Tần Ngôn biết điều bà lo lắng là cái gì, cô kiên nhẫn giải thích với bà, “Con không thích Hà Thuy Trạch, cho dù con và anh ấy ở bên nhau thì con cũng không hạnh phúc, mẹ…”
Lâm Tân Ngôn nắm lấy tay bà, “Mẹ hy vọng con được hạnh phúc đúng không?”
“Đương nhiên. Trang Tử Khâm nằm mơ cũng muốn con gái mình được hạnh phúc. Cô vẫn còn trẻ như vậy, phải có một người đàn ông tốt yêu cô. Lâm Tâm Ngôn, “Mẹ có tin con không?”
“Tin” Trang Tử Khâm nhìn con gái, “Ở trong lòng mẹ, con là cô gái giỏi nhất.” Bà nhìn con gái mình, cô từng chút từng chút một đi đến bây giờ, trong quãng đường đó cô đã phải chịu không ít những nỗi khổ, bây giờ cô đã có sự nghiệp của mình.
Ở trong lòng bà, con gái bà là người lợi hại nhất.
Lâm Tâm Ngôn, “Nếu mẹ tin con thì đừng lo lắng việc kết hôn của con, mọi vấn đề đều có cách giải quyết.” Lâm Tân Ngôn nhân cơ hội thuyết phục Trang Tử Khâm.
Cô không muốn Trang Tử Khâm coi chuyện hôn sự của cô thành nỗi băn khoăn trong lòng, mỗi ngày đều phải nhớ đến nó.
Cô có áp lực, Trang Tử Khâm cũng có áp lực. Bà luôn cảm thấy bây giờ cô như thế này là bởi vì bà.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, mẹ xem con mới có 24 tuổi, vẫn còn rất trẻ, con đường phía sau còn rất dài, có lẽ con sẽ gặp được người đàn ông không quan tâm đến việc con từng sinh con, đồng ý cùng con chăm sóc Tiểu Nhụy và Tiểu Hi.”
Trang Tử Khâm không chắc chắn, “Con thực sự sẽ gặp được sao?” Chuyện về sau ai mà nói rõ được?
Lâm Tâm Ngôn, “Nói không chừng sẽ gặp được sao? Mẹ cứ luôn suy nghĩ đến nó thì trong lòng con cũng có áp lực, con cũng có áp lực, con không thể tuỳ tiện tìm được một người được, người đó bắt buộc phải là người có thể chấp nhận được Tiểu Nhụy và Tiểu Hi, nếu không con sẽ không cân nhắc đến anh ta” Hôm nay Lâm Tân Ngôn cũng muốn nói thật lòng với Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm biết sự quan trọng của hai đứa bé này đối với cô, lúc đầu cô không cần mạng sống của mình cũng muốn con, như vậy có thể thấy sự quan trọng của hai đứa con này đối với cô.
“Được, về sau mẹ sẽ không nói nữa, duyên phận đến rồi có lẽ sẽ tự nhiên đến” Trang Tử Khâm vuốt tóc cô, “Mẹ sẽ không gây áp lực cho con nữa”
Thông qua chuyện của Hà Thuy Trạch thì bà cũng nghĩ thông được.
Tình cảnh của Lâm Tâm Ngôn như vậy, cho dù có một người đàn ông thích cô, nhưng gia đình của anh ta cũng là một cửa ải lớn.
Ai muốn con trai mình cưới một người phụ nữ dẫn theo hai đứa con chứ?
Bà hiểu được tại sao mẹ của Hà Thuy Trạch không đồng ý, những gia đình như bọn họ thì đương nhiên phải mình một nhà môn đăng hộ đối.
Chỉ là con gái của bà quá vô tội.
Trang Tử Khâm có thể đồng ý khiến Lâm Tần Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cả ngày bị Trang Tử Khâm nhìn chằm chằm vào chút chuyện đó, thực sự khiến cô cảm thấy rất áp lực, cô không dám nói chuyện với bà vì sợ bà nhắc đến. chuyện này.
Bây giờ thì tốt rồi. Lúc này chuông cửa reo lên, Lâm Tân Ngôn đứng dậy, “Có thể là pizza con mua để rồi” Cửa nhà mở ra, quả nhiên là anh shipper đồ ăn nhanh mặc quần áo màu vàng.
“Cô là Lâm Tâm Ngôn sao?” Lâm Tân Ngôn, “Đúng vậy.”
“Vui lòng cô ký nhận giúp.”
Lầm Tần Ngôn ký tên lên tờ giấy nhận hàng, cô cầm lấy hai hộp pizza đi vào nhà đặt lên bàn ăn, “Tiểu Nhụy, Tiểu Hi hai con gọi bà ngoại ra ăn cơm, mẹ rót sữa cho hai con”
“Dạ” Lâm Hi Thần lên tiếng, cậu bé dắt tay em gái đến phòng của Trang Tử Khâm. Lâm Tân quay đầu nhìn con trai một cái rồi cười. Tâm trạng của Trang Tử Khâm hôm nay không tốt, nếu cô đi gọi bà thì không chắc Trang Tử Khâm sẽ ra ăn cơm, để hai đứa trẻ đi gọi thì bà sẽ không từ chối bọn chúng.
Lâm Tâm Ngôn rót xong sữa bưng đến bàn, cô đặt xong đĩa ăn của bọn trẻ. Cô mở hộp pizza xong. Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi mỗi đứa kéo một tay Trang Tử Khâm đi ra.
Lâm Tâm Ngôn giúp bọn chúng kéo ghế ăn ra, cô biết là bảo hai đứa trẻ đi gọi thì Trang Tử Khâm nhất định sẽ ra ăn com.
Lâm Tâm Ngôn, “Hôm nay Tiểu Nhụy muốn ăn pizza, nên con không nấu cơm”.
Trang Tử Khâm nhìn về phía bàn ăn một cái, hai cái bánh pizza to như vậy đủ ăn rồi, “Tiểu Nhụy nhà chúng ta đúng là đồ tham ăn”
Lâm Nhụy Hi cũng không biết đây là nói xấu hay tốt, cô bé chớp chớp mắt, hỏi, “Đồ ăn tham là gì vậy ạ?”
“Chính là em ăn rất giỏi, rất có khả năng ăn, ngoại trừ ăn ra thì em không biết cái gì hết.” Lâm Hi Thần giải thích cho cô bé nghe.
Lâm Nhụy Hi chớp mắt, “Vậy là đang khen em sao?”
“Đúng vậy”. Lâm Hi Thần nhìn em gái một cái, trong lòng cậu bé than thở. Cô bé này suốt ngày thích được người khác khen. “Oa” Lâm Nguy Hi vui mừng gọi lên một tiếng, “Vậy anh trai cũng là đồ ăn tham, ngoài ăn ra thì cũng không biết làm cái gì.”.
Lâm Hi Thần,”..”. Trang Tử Khâm bị hai đứa trẻ chọc cười, tâm trạng buồn phiền cũng vơi đi một chút.
“Người mà bà ngoại nói em là đồ ăn tham”
Lâm Hi Thần đặt vào đĩa em gái mình một miếng pizza vị sầu riêng.
“Đúng vậy, anh cũng là đồ ăn tham, em cũng đang khen anh mà.” Lâm Nhụy Hi nhận lấy miếng pizza mà cậu bé đưa đến, há miệng cắn một miếng, cô bé vui vẻ nói, “Ngon”
Lâm Hi Thần bất lực nhìn em gái, hỏi Lâm Tâm Ngôn, “Mẹ ơi, em gái giống ai vậy?” Không khí đột nhiên yên lặng mất ba giây.
Lâm Tấn Ngôn, “Hai con là do mẹ sinh ra, đương nhiên phải giống mẹ rồi.” Lâm Tấn Ngôn đặt cốc sữa trước mặt con trai” Khi ăn cơm không nói chuyện.
Lâm Hi Thần bĩu môi.
Ăn cơm xong Lâm Tân Ngôn thu dọn bàn ăn, Lâm Nhụy Hi quấn lấy Trang Tử Khâm dẫn cô bé đi dạo, Lâm Hi Thần âm thầm đi vào nhà bếp ôm lấy đùi Lâm Tâm Ngôn, nũng nịu, “Mẹ ơi, mẹ trả ipad và đồng hồ điện thoại cho con được không?”
Lâm Tâm Ngôn, “Vậy con nói cho mẹ biết, con đã biết sai chưa?” Lâm Tâm Ngôn cúi đầu nhìn con trai. Lâm Hi Thần nản lòng, “Mẹ không đưa thì thôi.” Bảo cậu bé từ bỏ ý nghĩa báo thù kẻ phụ lòng kia thì là chuyện không thể nào. Hơn nữa so việc kẻ phụ lòng kia bỏ rơi bọn họ thì cậu bé chỉ khiến anh mất thể diện một chút mà thôi. Người chịu thiệt thòi vẫn là bọn họ. Lâm Hi Thần buông Lâm Tâm Ngôn ra rồi chạy về phòng. Tính khí của cậu bé này không biết giống ai.
Lâm Tân Ngôn than thở, cô đặt cái cốc trong tay xuống rồi lau khô tay, cô muốn đi tìm Lâm Hi Thần để nói chuyện, cậu bé đã kết thù quá sâu với Tông Cảnh Hạo rồi.
Điều này khiến cô có chút không yên lòng.
Khi cô bước đến cửa phòng con trai thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cô móc điện thoại ra, khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì cô lại hít một hơi thật sâu.