Chương 418: Chứng minh rằng cô ta không giết người
Quan Kình thận trọng nói: “Bọn họ tới, chắc chắn là muốn uy hiếp, ép bức anh.”
Không bắt được Trần Thi Hàm, gặp bọn họ, liệu vẫn còn đường lui sao?
Tông Cảnh Hạo không giải thích, mà bình thản nói: “Đi làm việc của cậu đi.”
Quan Kình dừng bước, nhưng sau đó lại tiếp tục quay người đi về phòng làm việc, việc này rõ ràng anh ấy không thể giúp gì được, tốt hơn hết là nên làm những việc phù hợp với sức mình.
Tông Cảnh Hạo đẩy cửa phòng họp ra, khoảnh khắc cửa mở ra, ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ chiếu vào, anh đứng trước cửa, mặc trên người bộ vest màu đen.
Văn Khuynh và Trần Thanh đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa da màu đen, nghe thấy có tiếng động ở cửa liền nhìn qua, ánh sáng phản chiếu trên người Tông Cảnh Hạo, khiến bọn họ không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng bọn họ lờ mờ có thể đoán ra rằng dáng người cao lớn này thuộc về Tông Cảnh Hạo.
Hai người bọn họ cùng ngầm hiểu không nói gì nữa.
Tông Cảnh Hạo rảo bước tiến đến.
Văn Khuynh cất lời trước: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Hôm nay ông ta xuất hiện ở đây, là do Trần Thanh đến tìm ông ta, nói là việc này đã làm rồi thì phải nhanh chóng giải quyết.
Chắc chắn là ông ta đề nghị gả Trần Thi Hàm cho Tông Cảnh Hạo trước.
Trần Thanh đồng ý rồi, nếu ông ta nói mà không làm được thì rất có lỗi với bạn bè.
Hơn nữa là giống như lời Trần Thanh đã nói, việc đến bây giờ ông ta cũng không còn đường lui.
Trần Thanh nhận được điện thoại, biết rằng Tông Cảnh Hạo đã tố cáo tất cả các phương tiện truyền thông lan truyền video giết người của Lâm Tân Ngôn rồi, ông ta không dám can thiệp nữa, sợ Văn Khuynh sẽ phát hiện ra manh mối, cho nên chỉ có thể để Văn Khuynh nhanh chóng thảo luận với Tông Cảnh Hạo.
Nói là thảo luận, nhưng thực ra là để Văn Khuynh ép bức anh.
Tông Cảnh Hạo ngồi xuống ghế sofa, ung dung vắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng đặt trên người Văn Khuynh, không có một chút tình cảm nào.
Bắt gặp ánh mắt này của Tông Cảnh Hạo, Văn Khuynh sững sờ vài giây, ánh mắt lạnh nhạt xa cách như vậy khiến ông ta rất khó chịu, lời đã nói đi nói lại vô số lần, lại phải nhắc lại lần nữa: “Bác là vì muốn tốt cho cháu, cô ta và Trình Dục Tú cấu kết với nhau muốn làm chuyện gì đó? Cháu là chồng của cô ta, nếu như cô ta vì nghĩ cho cháu thì đã không làm cháu khó xử, cháu nói xem có phải không?”
Tông Cảnh Hạo trầm mặc nghe ông ta nói.
Văn Khuynh tưởng rằng anh đã bị lay động, nên tiếp tục ra sức nói: “Bác mấy năm qua đối xử với cháu tốt hay xấu cháu đều biết rõ mà, dòng máu đang chảy trong người cháu một nửa là của nhà họ Văn, bác sẽ hại cháu sao? Trần Thi Hàm nhỏ hơn em họ cháu một tuổi, còn trẻ lại rất xinh xắn, về gia đình bác cũng không cần giới thiệu quá nhiều, cháu cũng biết rồi, rất môn đăng hộ đối với cháu…..”
“Lâm Tân Ngôn.” Đột nhiên Tông Cảnh Hạo ngắt lời Văn Khuynh, anh cúi người xuống đặt hai tay lên đầu gối, nhìn sâu vào đôi mắt Văn Khuynh: “Lâm Tân Ngôn vợ cháu, cô ấy có thai rồi, bác biết không?”
Văn Khuynh lúc này không nói nên lời, ông ta đã biết.
Hôm đó đội trưởng Trần đã gọi điện cho ông ta rồi.
Lúc đó ông ta cũng rất bất ngờ, không ngờ rằng Lâm Tân Ngôn lại có thai vào thời điểm này, ông ta vốn đã bị lung lay, bởi dù sao thì con cái đối với cha mẹ mà nói vẫn rất quan trọng.
Tuy là ông ta và Lý Chiến luôn có tranh cãi xung đột, nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn rất yêu thương anh ấy.
Nhưng Trần Thanh đã đề nghị với ông ta rồi, Lâm Tân Ngôn mang thai quá là trùng hợp, tại sao có thể mang thai ngay đúng thời điểm này được chứ?
Đó có thể là cái cớ mà cô dùng để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, hoặc là một âm mưu mà cô và Trình Dục Tú đã cấu kết với nhau, để bám lấy Tông Cảnh Hạo?
Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú gần gũi như vậy, Trần Thanh lại quạt lửa bên tai, ông ta tin đến tám chín phần rằng việc Lâm Tân Ngôn mang thai vào thời điểm này chính là một âm mưu.
Văn Khuynh vuốt cổ: “Bác biết, nhưng cháu không cảm thấy việc này quá trùng hợp hay sao? Lúc bác muốn để cháu lấy Trần Thi Hàm, thì cô ta lại trùng hợp mang thai ngay lúc này?”
Trần Thanh không tham gia vào cuộc nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát hai người họ.
Tông Cảnh Hạo nhìn Văn Khuynh rất lâu, từ từ tựa lưng vào ghế sofa, tư thế vô cùng thoải mái, vô tình mà cố ý, anh liếc nhìn Trần Thanh một cái rồi cười nói: “Cảm ơn vì để mắt tới.”
Trần Thanh không muốn trở thành kẻ thù của anh, cười nói: “Việc này không phải do tôi, là bác của cậu đề nghị.”
Lúc đầu đúng là do Văn Khuynh đề nghị trước.
Tông Cảnh Hạo cười nhưng không nói gì, nếu không có ý đồ gì khác, liệu ông ta có sẵn sàng để con gái mình tắm trong vũng nước đã đục ngầu này hay không?
Văn Khuynh sợ Tông Cảnh Hạo ghi hận Trần Thanh, liền giải thích nói: “Chuyện này, là bác đề nghị trước, ông ấy là vì nể mặt bác nên mới đồng ý.”
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu tựa vào ghế sofa, đầu lưỡi miết qua răng cửa: “Hai người đã có lòng như vậy, cháu mà không nhận, thì xem ra là không biết tốt xấu rồi, đồ đưa đến tận cửa mà không dùng, sợ là sẽ bị người đời chê cười là thằng ngốc.”
Sắc mặt Trần Thanh rất khó coi.
Văn Khuynh cũng dần thay đổi sắc mặt, hiển nhiên lời nói này của Tông Cảnh Hạo không hề dễ nghe, anh bóng gió nói Trần Thi Hàm là đồ đưa đến tận cửa, đồ miễn phí.
Văn Khuynh trầm giọng: “Trần Thi Hàm là người nhà họ Trần, ta nhìn thấy con bé từ nhỏ lớn lên được dạy dỗ gia giáo nề nếp, con gái bình thường không thể so sánh được…..”
Tông Cảnh Hạo không hề muốn nghe mấy lời này, sắc mặt trầm xuống: “Cháu đồng ý lấy Trần Thi Hàm, nhưng….”
Sắc mặt của anh càng lúc càng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Văn Khuynh, giọng lạnh lùng nói: “Cháu muốn chuyện này, phải giải quyết sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Văn Khuynh không ngờ rằng Tông Cảnh Hạo sẽ đồng ý, ông ta vẫn nghĩ trong lòng, xem phải làm sao mới thuyết phục được anh, như này thì tốt quá rồi, ông ta cười nói: “Việc này đương nhiên, chỉ cần cháu và Thi Hàm kết hôn, phía cảnh sát sẽ thông báo chuyện này không liên quan gì đến Lâm Tân Ngôn, đồng thời đính kèm bằng chứng để chứng minh rằng cô ta không giết người.”
- -----------------