Chương 487: Thế giới này muôn màu
“Cậu nói lung tung gì vậy?” Thẩm Bồi Xuyên đẩy Tô Trạm một cái, như vậy đâu phải là anh em chứ, rõ ràng là chống đối.
Tô Trạm vẫy tay với Tang Du: “Tôi đi trước đây, rảnh thì bảo Bội Xuyên đưa tới chỗ chúng tôi chơi.”
Nói xong, nhân cơ hội Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nổi nóng, Tô Trạm đã nhanh chóng lên xe đi khỏi.
Thẩm Bồi Xuyên chống tay vào trán giải thích: “Thật ngại quá, người bạn này của tôi chỉ thích nói lung tung.”
Tang Du đứng dưới ngọn đèn đường quay qua nhìn Thẩm Bồi Xuyên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi cũng không để trong lòng, tôi ân oán phân minh, vừa rồi nếu anh không, e là tôi...cảm ơn, nhưng sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Cô nhún vai nói: “Tạm biệt.”
Nói xong liền quay người đi ven theo con phố, ban đầu cô có thiện cảm với người đàn ông chính trực này, không phải là tình cảm trai gái mà vì sức hấp dẫn trên người anh khiến cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng lần gặp gỡ thứ hai này lại khiến ấn tượng tốt đẹp đầu tiên biến mất sạch trơn, cảm thấy anh cũng là loại người giả tạo, bên ngoài một đằng bên trong một nẻo.
Thẩm Bồi Xuyên chau mày, anh làm sai gì sao?
Anh không hẳn là không thể đón nhận thái độ này của Tang Du mà chỉ muốn làm rõ, tại sao cô lại phản cảm với mình như vậy nên mới đuổi theo: “Cô cũng không cần cảm ơn tôi, nếu không vì mẹ cô nhờ, tôi cũng sẽ không giúp cô, ngày ngày không biết có bao nhiêu người bị lừa như vậy, tôi có thể lo được mấy người? Số phận của ai do người đó tự chọn.”
Tang Du dừng lại quay qua nhìn anh: “Mẹ tôi nhờ anh?”
Mẹ là người cô quan tâm nhất trên đời này, người thân nhất của cô, mỗi lần nhắc tới mẹ, trong lòng cô lại không nén nổi đau nhói.
Mặc dù ngoài mặt cô rất lạnh lùng nhưng dù gì tuổi đời con nhỏ, từng chịu khổ, trưởng thành tới đâu nhưng trước mặt Thẩm Bồi Xuyên cô cũng có chút non nớt.
Tự cho rằng mình đủ kiên định, thực ra không biết ánh mắt đó sớm đã bán đứng cô rồi.
Thẩm Bồi Xuyên điềm đạm nói: “Đúng, bà nói cô một mình sinh sống ở thành phố này không hề dễ dàng, cô cho rằng tôi ăn no không việc gì làm mới đi lo chuyện bao đồng?”
Nói rồi anh đưa mắt nhìn lên, đôi mắt đẹp lập lòe ánh đèn, dáng người cao ráo dưới ánh sáng hiên ngang khí thế: “Một mình cô con gái phải cẩn thận nhiều hơn, không phải lần nào cũng may mắn như vậy.” Nói rồi, đột nhiên anh ngừng lại: “Tôi không thích người khác nắng mưa bất thường.”
Tang Du mím môi, muốn nói xin lỗi nhưng không nói nên lời, chỉ đành đứng ở đó, hai tay nắm lấy nhau bất lực.
“Tại sao lại tới đây?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Anh không có suy nghĩ gì khác, chỉ là trách nhiệm thuần túy, biết cô là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, tự mình nuôi sống bản thân không dễ dàng như vậy, anh hứa với mẹ cô sẽ giúp cô khi cô gặp khó khăn. Đó là lý do tại sao anh hỏi.
Ta cúi đầu nói: “Không có gì.”
Mặc dù không có việc làm, không có thu nhập ổn định, chỉ có thể dựa vào công việc tạm thời kiếm sống nhưng cô cũng có tự tôn của riêng mình, không thể tỏ ra quá nhếch nhác trước mặt người khác.
Thẩm Bồi Xuyên không miễn cưỡng, ai không có lòng tự tôn chứ?
Anh đưa tay ra: “Có điện thoại không?”
“Anh làm gì?” Tang Du phòng bị theo bản năng, chừng mắt lên, nhìn anh đầy cảnh giác.
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: “Nếu như lúc nào cô cũng cảnh giác như thế này sẽ không gặp khó khăn như thế, đòi điện thoại của cô là muốn cô lưu số của tôi, gặp chuyện có thể tìm tôi, đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì với cô, chỉ là chuyện đã hứa với người khác không thể thất hứa.”
Tang Du chần chừ không đưa điện thoại, Thẩm Bồi Xuyên chau mày: “Vẫn không tin tôi?”
Anh không thích bắt ép người khác: “Được rồi, đi về cẩn thận một chút, tôi đi đây.”
Nói rồi anh rảo bước đi tới con đường đối diện, chuẩn bị bắt taxi tới công ty, Tông Cảnh Hạo còn đang đợi anh, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Anh không có thời gian ở lại đây.
“Chuyện là, đợi đã.” Đột nhiên ta gọi anh đứng lại, Thẩm Bồi Xuyên quay đầu, con gái đứng dưới ánh đèn gầy gầy không co lắm, làn da cũng không trắng, nhưng đôi mắt dưới lông mày lại có hồn, đẹp như tiên nữ.
“Anh cho tôi số điện thoại, tôi nhớ được.”
Lúc này Thẩm Bồi Xuyên mới ý thức được, không phải cô không lấy điện thoại ra mà có lẽ là không có, suy nghĩ một lúc mới đọc số điện thoại cho cô, còn dặn thêm: “Thế giới này muôn màu, cũng có nhiều cám dỗ, nên đi con đường nào đều là lựa chọn của riêng mình nhưng lúc chọn lựa nhớ nghĩ kỹ.”
Anh không thân với cô gái này, điều có thể giúp cũng có hạn, đường tương lại vẫn phải do cô tự chọn vậy nên anh chỉ có thể nhắc nhở, còn đi thế nào phải xem cô.
Lúc này, một chiếc xe đi tới, anh đưa tay vẫy xe ngẩng lên nhìn cô: “Cẩn thận.”
Nói xong anh cúi người đi vào trong xe.
Tang Du đứng bên đường nhìn chiếc taxi đang lăn bánh, hét lên: “Tôi nhớ rồi.”
Cô không biết Thẩm Bồi Xuyên có nghe được không, chỉ là muốn lịch sự đáp lại anh.
Thẩm Bồi Xuyên nghe thấy nhưng không hạ cửa sổ xuống đáp lời mà nói với tài xế đi tới Vạn Việt.
Lúc này khu kinh doanh tài chính trở nên yên tĩnh, không còn căng thẳng gấp gáp như ban ngày, ban ngày người trên phố này đi bộ nhanh hơn bình thường, ban đêm dù phồn hoa thế nào cũng chỉ có ánh đèn neon sặc sỡ. Lấp lánh cô đơn trong đêm vắng bóng người.
Thẩm Bồi Xuyên trả tiền tài xế rồi đi thang máy lên tầng thượng.
Chỉ có văn phòng của Tông Cảnh Hạo còn sáng đèn, anh mở cửa đi vào.
Tông Cảnh Hạo đứng trước cửa sổ kính sát sàn, ánh sáng từ bờ đối diện chiếu tới, bao phủ một quầng sáng mờ ảo, Tô Trạm ngồi vắt chân trên sofa híp mắt như đang ngủ, thư giãn.
“Cố Bắc chắc chắn sẽ cho người điều tra điều tôi nói, anh tìm người người theo dõi anh ta, thỉnh thoảng vứt cho anh ta chút manh mối.”
Thẩm Bồi Xuyên nói rõ lúc nào nên để Cố Bắc điều tra ra, lúc nào không nên tra ra, trong lòng anh có tính toán, chủ yếu cần Cố Bắc tin Văn Khuynh tìm anh ta bắt cóc người khác, vì không muốn rước họa vào thân nên mới tìm anh ta.
Mà Trần Thanh để lại hiện trường có liên quan Văn Khuynh sẽ khiến anh ta tin chuyện này có thật.
Quan hệ giữa Văn Khuynh và Trần Thanh ai nấy đều biết, nếu như kết cục của Trần Thanh có dấu vết của Văn Khuynh, chắc chắn Cố Bắc sẽ tin Văn Khuynh đang lợi dụng mình.
Tới lúc đó, vở kịch chó cắn chó sẽ càng thêm gay cấn.
“Chuyện này giao cho tôi.” Thẩm Bồi Xuyên đã nghĩ kỹ rồi, vứt chút tin giả cho tay chân của Cố Bắc không hề khó.
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng “ừm” một tiếng: “Cẩn thận một chút, đừng để anh ta phát hiện ra.”
“Hiểu rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Anh ngồi trên sofa nhìn bóng lưng của Tông Cảnh Hạo, muốn nói rồi lại thôi nên cuối cùng cũng không nói gì. Anh vốn muốn định hỏi có cần nương tay với Văn Khuynh không, dù gì người đó cũng có quan hệ với Lâm Tân Ngôn.
Nhưng nghĩ tới chuyện Lâm Tân Ngôn đã rời khỏi, gần như hiểu được lý do vì sao, có lẽ là không muốn làm quen hệ giữa cô và Văn Khuynh làm khó anh.
Nếu như họ đã quyết định rồi thì anh cũng không nói nhiều nữa.
“Hai người về đi.” Người đàn ông đứng trước cửa sổ lạnh lùng lên tiếng.
- -----------------