Chương 557: Thấy nhớ mùi vị đó quá
“Anh không cần phải tự trách bản thân mình và tôi cũng sẽ không mang ơn anh đâu.”
Tần Nhã giữ nguyên vẻ lạnh lùng, từ đầu đến cuối cô không hề cho Tô Trạm một chút tình cảm ấm áp nào.
Tô Trạm mím môi, nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Anh không cần em mang ơn anh, anh chỉ muốn làm điều anh thật sự muốn.”
Tần Nhã tránh ánh mắt của anh và cô không nói gì nữa.
Trong sơn động không hề có ánh sáng, nhưng bên ngoài thì chưa tối đến mức không nhìn thấy mặt người, dù gì thì cũng đã hoàng hôn, mặt trời đã lặn rồi.
Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo vẫn chưa tìm thấy tung tích của hai người bọn họ.
“Ở đây núi cao rừng rậm, chỉ dựa vào mình hai chúng ta thì tôi nghĩ rất khó mà có thể tìm thấy người, cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không, tôi đã gọi từ nãy tới giờ nhưng không có người trả lời.” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng nói.
Hoàn toàn không thấy tung tích, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tông Cảnh Hạo nghe hiểu ý của Thẩm Bồi Xuyên, anh nói: “Ở đây tôi nghe nói không có thú dữ đâu, cậu gọi người tới đi.”
Đợi đến khi trời tối hẳn thì càng khó tìm hơn.
Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo ra khỏi rừng, ở trong rừng điện thoại không có tín hiệu nên Thẩm Bồi Xuyên gọi mấy cuộc điện thoại cho Tô Trạm mà đều không được.
Ra khỏi rừng, anh thử gọi lại thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không thể liên lạc đến, anh đành gọi người tới tìm, hi vọng trước khi mặt trời lặn xuống núi có thể tìm thấy Tô Trạm và Tần Nhã.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn sang Tông Cảnh Hạo: “Hay là anh cứ về trước đi, ở đây có tôi lo rồi.”
Tông Cảnh Hạo nhìn giờ rồi nói: “Đợi thêm chút nữa đã.”
Đã không tìm thấy Tần Nhã, bây giờ đến Tần Trạm cũng không thấy tăm hơi đâu, đến lúc trở về anh biết nói thế nào với Lâm Tân Ngôn?
Thẩm Bồi Xuyên cũng không ép anh, rồi tìm một nơi có thể ngồi xuống và đợi người tới.
Vì đường trên núi ngoằn ngoèo khó đi nên mọi người tới hơi muộn, họ lên đến nơi đã là chuyện của một tiếng sau đó, bọn họ có mười mấy người, tất cả đều cao lớn, mạnh mẽ và đầy khí thế, bọn họ mặc quân phục, nghe Thẩm Bồi Xuyên nói phải lên núi nên cũng chuẩn bị đèn chiếu sáng.
Thẩm Bồi Xuyên đi cùng bọn họ lên núi, lúc này sắc trời đã tối hẳn, bọn họ tiến sâu vào trong rừng làm kinh động đến những loài chim và thú vật sống trong rừng, đi đến đâu những âm thanh xao động vang lên tới đó.
Mười mấy người phân thành sáu đội, hai người một đội, đội trưởng đi cùng với Thẩm Bồi Xuyên. Đội trưởng vừa tìm vừa nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Buổi tối rất khó tìm, tầm nhìn kém, lại thêm cả những cái bẫy chúng tôi dùng để đánh dấu nữa, anh nói bọn họ tới đây thì không thấy đâu nữa, tôi nghĩ có thể bọn họ đã rơi xuống bẫy rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên gạt những tán cây chắn đường ra, anh quay đầu hỏi người đội trưởng: “Trên núi còn có cả bẫy nữa à?”
Đội trưởng nói phải: “Có người đặt bẫy trên núi để bắt thú rừng.”
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày nhìn xuống dưới chân, anh cũng sợ dẫm phải những công cụ để bẫy thú như thế.
Người đội trưởng kia nói đùa: “Phó cục trường Thẩm cũng biết sợ à? Người làm quan càng to thì hình như lá gan lại càng bé lại.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng cười nói lại: “ Cẩn trọng mới giúp con thuyền qua được vạn năm, tôi không dám thả lỏng một phút giây nào, chức quan càng to thì thì trách nhiệm cũng càng lớn.”
“Cục trưởng Tống trọng dụng anh như vậy, đến lúc cục trưởng nghỉ hưu chắc anh sẽ được lên thay ông ấy. Nghe nói, ông ấy có ý muốn chọn anh làm con rể hả?” Vị đội trưởng kia cười hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên lạnh mặt: “Đừng có nói linh tinh”
Anh rất tôn trọng cục trưởng Tống, còn những chuyện khác anh chưa từng nghĩ tới và anh cũng không muốn người khác lan truyền những chuyện không đâu như vậy.
Anh là đàn ông thì không sao, nhưng nếu như ảnh hưởng đến con gái của cục trưởng Tống thì rất không hay.
“Sau này đừng nói những chuyện như thế này nữa.” Thẩm Bồi Xuyên nói nghiêm túc.
Người đội trưởng kia cũng biết nhìn sắc mặt người khác, thấy vậy thì vội vàng nói: “Tôi nói linh tinh rồi, những lời linh tinh như vậy tôi đâu dám nói đến lần thứ hai.”
Thẩm Bổi Xuyên không đáp lại nữa, anh nhìn quanh bốn phía và bắt đầu thấy lo lắng, bây giờ không có chút manh mối nào, không biết trong hôm nay có tìm được người không.
Sau ba tiếng tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy người, Thẩm Bồi Xuyên quyết định ra khỏi rừng gặp Tông Cảnh Hạo trước, báo cho anh biết tình hình trong rừng.
“Buổi tối thật sự rất khó tìm. Có quá ít nơi đèn có thể chiếu sáng đến, mà đường núi rất dốc chúng tôi còn phải cẩn thận để không bị trượt chân xuống nữa. Tôi thấy anh cứ về trước đi, nếu có thông tin gì thì tôi lập tức báo anh biết, lão Tứ đã bị bắt đi rồi, ngày mai có lẽ phải xem tin tức, ngày mai Cố Bắc nhất định sẽ chủ động tìm tới anh, anh còn phải đối phó với anh ta nữa. Chỗ này anh cứ giao cho tôi, chúng ta không thể đều chôn chân ở đây được.”
Khi đó báo cảnh sát và gọi nhà báo tới, mục đích cũng để làm to chuyện này ra, ở nơi đền miếu lại xuất hiện những thông tin như vậy, nhất định sẽ tạo ra những ồn ào không nhỏ.
Càng nhiều người quan tâm thì phía cảnh sát càng cần phải đưa ra lời giải thích hợp lý, hiện giờ anh đang có quyền, đến lúc đó có thể đường đường chính chính đi điều tra Cố Bắc.
Đợi đến lúc điều tra xong xem anh ta còn ngông cuồng được nữa hay không.
Tông Cảnh Hạo im lặng suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Cậu làm việc cẩn thận.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Tông Cảnh Hạo lái xe rời đi.
Đến khi xe về đến biệt thự thì đã là 10 giờ rưỡi, anh đẩy cửa ra thì thấy Lâm Tân Ngôn đang đứng trước cửa chờ anh.
Lâm Tân Ngôn vẫn chờ anh chưa đi ngủ, cô nhìn thấy có ánh đèn xe thì đi ra xem, rồi nhìn phía sau anh: “Có mỗi mình anh thôi à?”
Tông Cảnh Hạo bước vào trong, đang định giơ tay ôm lấy cô thì anh chợt nhớ ra mình vừa đi vào trong rừng, trên người đang bẩn nên anh lại thu tay lại: “Vào trong rồi nói.”
Lâm Tân Ngôn thất thần nhìn xuống, nhất định là vẫn chưa cứu được Tần Nhã, vì Tần Nhã không có chỗ ở ở đây, nên nếu cô được cứu rồi thì nhất định cô sẽ tới đây. Bây giờ chỉ có một mình Tông Cảnh Hạo, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tần Nhã đâu.
“Cô ấy trốn thoát khỏi tay Cố Bắc, bọn anh đang tìm cô ấy nhưng vẫn chưa thấy, có lẽ cô ấy trốn ở đâu đó rồi, chỉ cần không ở trong tay của Cố Bắc thì cô ấy nhất định không gặp nguy hiểm gì đâu, em không cần lo lắng.” Anh không nói chi tiết mọi việc vì sợ Lâm Tân Ngôn lo lắng.
“Thật vậy ạ?”
“Mì đi.”, hết câu anh lại nói thêm: “Mì trứng sốt cà chua.”
Món đầu tiên Lâm Tân Ngôn làm cho anh ăn chính là mì trứng sốt cà chua.
Anh tự nhiên thấy nhớ hương vị đó.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh một lát, rồi nói: “Em đi làm anh ăn.”
Anh “ừ” một tiếng.
“Cái kia...”
- -----------------