Chương 575: Hình như mình bị lừa rồi
Tông Cảnh Hạo sững người, quay đầu lại: “Em sao lại lên đây?”
“Em không thể đến sao?” Cô hướng người mình vào trong bồn rửa mặt xem, cô cảm giác hình như anh rất sợ cô nhìn thấy, Tông Cảnh Hạo dùng thân thể che chắn tầm nhìn của cô: “Ngày hôm nay khách đến nhà chơi, em không đi tiếp đãi người ta sao?”
“Con gái của anh đang tiếp khách.” Lâm Tân Ngôn ngửa đầu nhìn anh, anh càng không để cho cô xem, Lâm Tân Ngôn lại càng muốn xem: “Sao em lại cảm thấy anh đang chột dạ nhỉ?”
Tông Cảnh Hạo ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: “Anh đâu có gì chột dạ đâu.”
“Nếu không có thì tránh ra đi.” Lâm Tân Ngôn vừa nói vừa đưa tay đẩy anh ra, trong bồn rửa ngâm chiếc áo lót mà hôm nay đã mua ở cửa hàng.
Tông Cảnh Hạo: “...”
Không khí dừng lại vài giây.
Bỗng Lâm Tân Ngôn cười phá lên.
Tông Cảnh Hạo xụ mặt: “Em cười cái gì?”
Cả người Lâm Tân Ngôn dựa vào khung cửa, ôm bụng tiếp tục cười.
Ôi chao, người đàn ông này thật là dễ thương.
Tông Cảnh Hạo...
“Đi ra ngoài!” Anh nghiêm mặt lại.
Lâm Tân Ngôn kiềm chế lại tránh không phát ra tiếng cười, nhưng vẫn là không nhịn được, vừa nói vừa cười: “Em không cười.”
Tông Cảnh Hạo mặc kệ cô, quay người tiếp tục giặt.
Trong tay anh đang cầm áo lót của phụ nữ rõ ràng là rất mập mờ, nhưng giờ khắc này một chút xấu hổ cũng không có, Lâm Tân Ngôn chưa từng nghĩ rằng anh sẽ tự mình đi giặt áo lót cho cô.
Có một chút cảm động từ trong đáy lòng.
Cô khẽ ôm lấy cái eo rắn chắc của anh từ phía sau, trán của cô tựa lên tấm lưng dài rộng của anh, Tông Cảnh Hạo hơi sững người, rất nhanh anh khôi phục lại vẻ tự nhiên, quay đầu lại nhìn cô một cái: “Ngày mai mặc cho anh xem?”
Lâm Tân Ngôn siết chặt thêm vòng tay, ừ một tiếng.
Đáp án này làm cho Tông Cảnh Hào rất hài lòng.
Đúng là không uổng phí công sức.
“Ông xã.” Lâm Tân Ngôn nũng nịu gọi anh.
Tông Cảnh Hạo tay ngừng giặt một lúc, hỏi cô: “Em gọi anh bằng gì?”
Vừa rồi có phải là anh ảo giác nên nghe nhầm không?
Lâm Tân Ngôn không nói gì, cách một tầng vải áo, cô đặt một nụ hôn thật lâu trên lưng của anh, cảm giác mềm mại từ sau lưng truyền đến làm cuống họng anh đanh lại, anh đang cố nghĩ xem hôm nay cô bị điều gì tác động?
Tự nhiên sao lại nhiệt tình như thế?
Lâm Tân Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Anh có dùng mấy ứng dụng trò chuyện trên mạng xã hội không?”
Tông Cảnh Hạo...’?’
Có ý gì?
“Hả?”
“Thì chính là những ứng dụng như Weibo nè, mấy ứng dụng giải trí đó.” Lúc nói chuyện tay cô ở bên eo anh không ngừng cọ xát.
Anh cúi đầu nhìn tay cô, trong lời nói của cô anh đánh hơi được một chút gì đó không bình thường, đang yên đang lành tại sao lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?
Lại có chuyện xảy ra hả?
Lông mày của anh nhíu chặt lại, chỉ lo lại có người giở trò xấu, phá hoại thời kỳ yên ổn này của họ.
“Không phải WeChat của em có kết bạn với anh sao, anh không có đăng hoạt động, với lại vòng bạn bè là cái gì? Weibo anh chỉ có một cái, không có cái phụ, làm sao vậy?”
Anh xoay người, vì trên tay có nước không muốn cô bị ướt, cẩn thận từng li từng tí nói: “Việc này, anh bảo đảm, anh sẽ không ở bên ngoài làm xằng làm bậy, mà có chuyện gì xảy ra? Em nói thẳng được không, em cứ như vậy làm anh thấy lo sợ.”
Anh luôn cảm thấy lời nói của cô giống như là đang thăm dò.
Làm cho anh rất bất an.
Lâm Tân Ngôn nhìn dáng vẻ dè dặt của anh liền biết anh hiểu lầm, cô đưa tay ôm lấy cổ của anh cười hỏi: “Anh đang sợ cái gì?”
“Anh không phải sợ em hiểu lầm anh...”
Anh còn chưa nói xong toàn bộ, Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên nhón chân hôn lên bờ môi của anh, chăm chú nhìn anh: “Xưa nay em chưa từng hoài nghi anh.”
Mặc dù Cố Bắc đưa cho cô những tấm ảnh không tốt kia nhưng cô chưa từng tin tưởng nó là thật.
Trừ phi là việc cô tận mắt nhìn thấy và chính tai cô nghe được.
Không phải là người khác nói gì cô cũng đều sẽ tin.
Đối với suy nghĩ của cô, tình cảm chính là sự tin tưởng và thẳng thắn với nhau.
Nếu không có sự tín nhiệm, lúc trước cô cũng sẽ không lựa chọn cùng anh ở bên nhau.
Anh luôn luôn mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, dáng vẻ anh vừa dịu dàng ấm áp vừa quyến rũ mê hoặc.
“Anh có biết dáng vẻ vừa rồi của anh làm cho em rất thích không?” Mỗi một câu nói, mỗi vẻ mặt của anh đều thấu triệt lòng người.
“Vì lẽ đó em muốn thưởng cho anh sao?” Anh dùng cánh tay cặp vào eo cô, tay không đụng vào tránh làm ướt cô.
Lâm Tân Ngôn cười nhẹ: “Anh muốn thưởng cái gì?”
“Anh muốn gì em đều đáp ứng đúng không?” Đáy mắt anh xoẹt qua một tia giảo hoạt, như sao băng nhanh chóng biến mất.
Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không có phát hiện, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Được thôi, chỉ cần là chuyện em có thể làm được, em đều có thể đáp ứng anh.”
Tông Cảnh Hạo nở nụ cười khi đạt được mục đích, ánh mắt từ trên mặt cô chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng lại hình ảnh ở ngực của cô: “Thứ anh muốn, em có thể làm được.”
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh, không khỏi nhắc nhở: “Lát nữa còn ăn cơm tối, không nên làm bậy, hơn nữa trong nhà đang có khách đến chơi.”
“Vú Vu sẽ không nấu cơm xong nhanh như vậy đâu, trên lầu bọn họ cũng sẽ không tùy tiện lui tới.” Anh giải thích.
“Vậy cũng không được...”
“Em cũng đã đồng ý với anh.”
Lâm Tân Ngôn: “...”
Cô cảm thấy hình như mình đã bị lừa rồi?
Tay Tông Cảnh Hạo có chút lạnh, có thể là do đang ở trong bồn tắm, vải của quần áo mùa hè rất mỏng, cách lớp vải từ phía sau lưng cô phủ lên, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mát mẻ, lỗ chân lông không khỏi dựng lên gây nổi da gà, cô đẩy nhẹ anh: “Buổi tối.”
Tông Cảnh Hạo khàn giọng: “Không chờ được.”
Anh cầm tay Lâm Tân Ngôn hướng về phía dưới thân đè một cái, cứng rắn nóng bỏng, đại não Lâm Tân Ngôn lập tức trống rỗng, gò má cô nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Dường như chuyện cự tuyệt không thốt thành lời.
Anh đem Lâm Tân Ngôn ôm đến trước gương, từ phía sau bao lấy cô, hai người đồng thời nhìn vào trong gương, không thể che đậy được khát vọng lẫn nhau của đối phương.
Lâm Tân Ngôn mặc váy, rất dễ dàng liền bị vén ra, lòng ngực rắn chắc của anh từ phía sau cũng rất nhanh áp vào.
Anh rất nhanh đi vào, Lâm Tân Ngôn nhíu mày rên khẽ một tiếng.
Bây giờ cô đang mang thai, Tông Cảnh Hạo không dám làm quá mạnh, động tác vô cùng kiềm chế.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn là lăn qua lăn lại một chút, sau đó Lâm Tân Ngôn đứng không vững, hai tay thủ sẵn bên cạnh bồn nước, khom người, phòng ngừa cái bụng đụng tới cạnh bồn nước, phía trước gương bị hơi thở làm mờ, chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của cặp đôi đang vận động.
Sau khi kết thúc, cô phải nhờ Tông Cảnh Hạo dìu mới đi ra khỏi phòng tắm được, cả người cô không có sức lực, hai chân mềm nhũn.
Tông Cảnh Hạo mang cô thả trên giường, kéo chăn qua đắp lên người cô, giọng nói có chút khàn sau trận đại chiến: “Em ngủ một lát đi, một chút nữa xuống ăn cơm.”
Lâm Tân Ngôn có hơi híp mắt lại, cũng không muốn động đậy, cơn buồn ngủ kéo đến nhưng vẫn không cách nào an tâm ngủ, cô uể oải nói: “Ngày hôm nay có khách đến chơi, em không xuống có vẻ không phải phép.”
Tông Cảnh Hạ nhẹ nhàng vén sợi tóc ngổn ngang trên mặt cô qua bên, đầu ngón tay chạm nhẹ trán cô, có tầng nhẹ mồ hôi, anh cúi người hôn môi đuôi mắt nàng, Lâm Tân Ngôn theo bản năng nhắm lại, anh thấp giọng bảo: “Không nên suy nghĩ nhiều, nghe lời anh được không?”
Lâm Tân Ngôn nhỏ giọng ừ một tiếng, đưa tay kéo tay anh, dặn dò nói: “Nhớ kêu em dậy nhé.”
Tông Cảnh Hạo nói: “Được.” Để cho cô an tâm mà ngủ.
Thấy cô đã ngủ Tông Cảnh Hạo mới đứng dậy, anh vào dọn dẹp lại phòng tắm sạch sẽ, thời gian cũng không còn sớm, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng đi xuống lầu, sau đó thấy vú Vu đi tới cửa cầu thang muốn lên gọi bọn họ, nhìn thấy anh xuống thì bảo: “Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại có ăn cơm luôn không?”
Tông Cảnh Hạo ừ một tiếng.
“Mợ chủ thì sao?” Vú Vu không có nhìn thấy Lâm Tân Ngôn liền hỏi.
“Cô ấy đi ngủ, một lát nữa sẽ ăn.” Tông Cảnh Hạo vẻ mặt lãnh đạm, lúc nói chuyện giọng điệu rất bình tĩnh, vú Vu không suy nghĩ gì nhiều, dù sao hiện tại Lâm Tân Ngôn mang thai, cảm thấy ngủ nhiều cũng là bình thường, ngày hôm nay chạy ngoài đường một ngày khẳng định sẽ mệt mỏi.
“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.” Vú Vu quay người hướng nhà bếp bưng thức ăn, Tông Cảnh Hạo gõ cửa phòng con gái, không thấy có người đáp lại.
Anh gõ lại lần thứ hai: “Tiểu Nhụy?”
“Ba không được vào.”
Tiếng nói Tông Ngôn Hy rõ ràng rất hoảng loạn.
Tông Cảnh Hạo cau mày: “Tiểu Nhụy, con đang làm cái gì ở trong phòng?”
- -----------------