Mật ngọt chết ruồi
Mới ăn được 2 miếng thì có một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám, khuôn mặt đẹp trai, cặp mắt màu xanh, da trắng là con lai.
Trên miệng luôn nở nụ cười, nhưng trong lòng rất thâm đọc tàn ác, bất chấp thủ đoạn để đạc được một đích.
- xin chào, tiểu thư! Tôi là Đình Phong, rất hân hạnh được biết cô.
Trong lòng Hầu Mễ Vi vâng lên một tia kinh bỉ.
Quay đầu không trả lời, coi như lời nói của hắn là không khí.
Vừa định bước đi thì Đình Phong gian cánh tay ra bắt lấy tay của Hầu Mễ Vi. Trong lòng cô chán ghét sự đụng chạm của anh ta.
Cô dùng tay còn lại đánh một quyền lên tay của anh ta. Sức lực của cô rất mạnh làm anh ta vô thức buôn tay cô ra.
Trong mắt anh ta hiện lên lửa giận và đồng thời cũng có tia hứng thú đến người phụ nữ trước mặt.
Từ trước đến giờ, có rất nhiều phụ nữ điều muốn tiếp cận anh ta bất chấp thủ đoạn.
- không lẽ cô muốn dùng chiêu, lạc mềm buột chặt.
Đình Phong dùng giọng điệu khinh thường nói với cô.
- không hứng thú!
Hầu Mễ Vi nói xong thì tiếp tục ăn đồ ăn trên đĩa của mình, không thèm để ý đến Đình Phong nữa.
Trên mặt Đình Phong lúc này hết trắng thì xanh, vô cùng tức giận nói:
- cô đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt.
- tôi chính là thích uống rượu phạt thì sao hả?
Vừa nói cô vừa nở nụ cười rạng rỡ.
Đình Phong bị nụ cười của Hầu Mễ Vi làm ngây cả người.
Đình Phong tiếp xúc rất nhiều người đẹp, nhưng chưa có ai có được nụ cười động lòng người như vậy.
Đàm Gia Lạc bước đến sau lưng Hầu Mễ Vi ôm cô vào lòng.
Hầu Mễ Vi ngửi được mùi trầm hương quen thuộc, biết đó là Đàm Gia Lạc nên không phản kháng.
Vừa rồi khi Đình Phong đến gần Hầu Mễ Vi thì Đàm Gia Lạc hắn đã thấy, nhưng hắn muốn xem cô vợ nhỏ của hắn sẽ ứng phó như thế nào.
Quả thật là không khiến hắn thất vọng, lại còn rất hài lòng.
- Đình thiếu, phu nhân của Đàm Gia Lạc tôi, mà anh cũng muốn?
Đàm Gia Lạc vừa nói vừa nhướng mày, cặp mắt của Đàm Gia Lạc như phóng ra một tia tức giận. Nhìn thẳng vào mặt Đình Phong.
Các người sung quanh có một cảm giác lạnh thấu xương, sống lưng cũng toát đầy mồ hôi. Hà Duy Nam thấy tình hình căn thẳng nên bước đến hai người.
- xin lỗi Lạc Gia chắc Đình Phong không biết vị tiểu thư này là người phu nhân của ngài. Coi như là nể mặt của tôi, bỏ qua lần nầy được không?
Đàm Gia Lạc không nói lời nào mà quay qua cưng chiều ôm Hầu Mễ Vi vào lòng nói.
- em thấy thế nào?
Tất cả người xung quanh đều nhìn Hầu Mễ Vi bằng ánh mắt mong đợi, đợi nghe cô trả lời.
- coi như em bị chó cắn thôi...
Khi nói lời này mặt cô không hề đổi sắc. Người xung quanh trán đổ đầy mồ hôi.
Ở đây có ai không biết Đình Phong là người đứng thứ nhì trong Hắc Đạo, một người tuyệt đối không thể đụng vào.
Vừa nghe được lời Hầu Mễ Vi nói, máu trong người Đình Phong xông lên đến não.
Khuôn mặt đỏ bừng, chưa bao giờ anh bị mắt mặt như vậy. Muốn bước tới túm lấy Hầu Mễ Vi nhưng bị Hà Duy Nam giữ lại. .
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
- Hà tổng tôi bận chuyện nên về trước.
Vừa nói xong Đàm Gia Lạc ôm Hầu Mễ Vi bước về phía cửa lớn.
Hà Duy Nam quay sang Đình Phong nói.
- quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cậu nên biết bây giờ không phải lúc.
Vừa bước ra của Đàm Gia Lạc ôm sát Hầu Mễ Vi vào lòng.
Khom người xuống đặc một nụ hôn bá đạo, mãnh liệt lên môi cô.
Với hành động đột ngột của Đàm Gia Lạc, vì mang giày cao gót nên Hầu Mễ Vi không thể giữ thăng bằng mà ngã vào lòng ngực của Đàm Gia Lạc.
Hắn bá đạo cắn mút môi cô, lấy miệng cại hàm răng cô ra đưa đầu lưỡi vào miệng cô thâm dò bên trong. Mút lấy mật ngọt và hương thơm chỉ thuộc riêng cô.
Nụ hôn không chút diệu dàng, nhưng lại mạnh mẽ, giống như là đang trừng phạt cô vì không nghe lời.
- sau này không cho phép em cười với người khác ngoại trừ anh.
Lời nói tuy đang ra lệnh nhưng lại khiến trong lòng Hầu Mễ Vi cảm giác ngọt ngào.
Cô nhìn Đàm Gia Lạc rồi nở một nụ cười duyên dáng.
- ghen?
Một chữ đơn giản mà làm mặt của Đàm Gia Lạc có chút biến sắc, không nói lời nào nắm tay cô đi về phía trước.
Vĩnh Trung đi theo Đàm Gia Lạc hơn 8 năm chưa bao giờ thấy Lạc Gia của mình như vậy.
Vĩnh Trung chỉ biết Hầu Mễ Vi là người duy nhất có thể làm Lạc Gia động lòng.
Hết chap 40