- cô tốt nhất biết thân phận và địa vị của mình. Vị trí Đàm phu nhân không phải ai muốn ngồi thì có thể ngồi. Người duy nhất có thể ngồi chỉ có thể làm mẹ tôi - Hầu Mễ Vi.
Nghe Đàm Hy Đình nói Lý Trân Trân mỉm cười khinh thường, không nhanh không chậm đáp lại:
- vậy để xem mẹ cô có mạng quay về Đàm gia viên hay không? Một cô nhóc mà muốn cảnh cáo tôi, cô nghĩ tôi sợ sao?
Lý Trân Trân nói rồi đẩy mạnh Đàm Hy Đình một cái, nhưng lại không may cho cô ta Đàm Hy Đình đã được huấn luyện nên thân thủ và phản ứng cực kì nhanh nên đã lách người tránh qua một bên, khiến Lý Trân Trân vì cú đẩy dùng lực quá mạnh mà tự ngã nhào lăn nhào xuống đất.
Đúng lúc Đàm Gia Lạc lại ở trên cầu thang đi xuống. Bởi vì đợi lâu vẫn chưa thấy Lý Trân Trân trở lên nên lo lắng cho Lý Trân Trân lại ngu ngốc định nghĩ quẩn nên mới xuống xem sao. Ai ngờ vừa xuống lại chứng kiến cảnh cô ta ngã nhào xuống đất.
Xuống sớm xuống muộn lại không xuống lại xuống ngay đúng lúc cô ta ngã nhào. Đúng là...
- ba đến đúng lúc đấy! Cô ta ngã rồi, con lại không tiện đỡ, ba lại đỡ đi!
Đàm Hy Đình nói rồi tiến thẳng ra phía cửa rời đi.
~
- Lạc Gia mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi. Chỉ cần ra lệnh là có thể bắt đầu.
Đàm Gia Lạc ngồi hướng ra ngoài bầu trời, cách một lớp kính có thể nhìn thấy cả toàn thành phố F. Người người đều muốn ngồi ở vị trí này của hắn nhưng ai nào biết vị trí này muốn ngồi phải đánh đổi đi rất nhiều thứ bao gồm cả tình thân. Ngồi ở được vị trí này lại rất nhiều kẻ thù, lại luôn gặp nguy hiểm phải luôn cảnh giác ngay cả người thân bên cạnh cũng sẽ bị rình rập mà nguy hiểm. Ngồi lên được thì nhất định chỉ có thể sống cùng cô độc làn sao có thể như kẻ khác được hạnh phúc, không lo không nghĩ.
Nhìn ra bầu trời trong lòng mang tâm trạng nặng trịch, không biết vì sao lại như vậy. Nửa muốn tiếp tục ra tay với Đình Phong, nửa muốn dừng tay lại, nhưng người tạo ra cơn sóng ngầm là hắn giờ hắn muốn dừng lại Đình Phong cũng không dừng lại.
- nhất định phải thành công khiến hắn mất mạng. Tôi không muốn lần này lại thất thủ.
~
Trời đã sáng hẳn, cả bầu trời xanh thẳm trong veo, mặt biển bao la lấp lánh.
Trên mặt biển, đường chân trời nơi trời đất giao hòa thẳng tắp đến vô tận, phân chia đất trời. Phía trên là bầu trời quang đãng, phía dưới là biển xanh tĩnh lặng.
Xa xa nhìn thấy một chiếc du thuyền trôi lững lờ trên biển. Du thuyền to gấp mười lần chiếc tàu bình thường, nhìn cũng đủ biết chủ nhân của du thuyền là ai rồi.
- Lạc Gia đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Đình Phong xuất hiện chúng ta nhất định khiến hắn có đi không về.
Hôm nay là ngày giao dịch lô vũ khí hơn 500 vạn ( hơn 16 tỷ) của Đàm Gia Lạc, vì muốn để Đình Phong cắn câu Đàm Gia Lạc đành phải lấy vụ làm ăn lớn này làm mồi nhử, lại còn đích thân mình ra trận. Chỉ có như vậy Đình Phong mới tin rằng Đàm Gia Lạc vô cùng xem trọng vụ làm ăn này.
Phía không xa quả thật là xuất hiện thêm một chiếc du thuyền lớn.
Trong tiếng gió biển ù ù, Đàm Gia Lạc nghe rõ được âm thanh “rắc rắc” của súng bắn tỉa.
Là một người hiểu rõ thiện xạ bắn tỉa, mười mấy năm cầm súng, chỉ cần nghe được tiếng là nhận ra ngay.
Hơi ngửa đầu lên, hắn nhìn thấy dưới ánh mặt trời chói lọi, ở trên boong cao nhất của du thuyền có một dàn súng bắn tỉa đang chĩa về phía mình.
- đến cũng đúng giờ nhỉ?
Đàm Gia Lạc bình tĩnh đứng tại chỗ. Vào lúc này, ánh mắt hắn lúc đó chăm chú sắc bén.
Giống như chim non lột xác thành đại bàng, khí chất của hắn hoàn toàn được giải phóng. Hắn độc đoán và lạnh lùng đứng đó giống như người tiên phong khai mở lãnh thổ. Ánh mắt quét đến đầu ngọn cỏ ngưng lay động tới đó, bức người đến run sợ.
Ngay cả đám thuộc hạ của Đình Phong đứng cách xa mấy mét đang chĩa súng vào hắn nhìn thấy khí chất này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Đối diện với ánh mặt trời chói chang, Đàm Gia Lạc hơi nheo mắt lại, thấy trên đỉnh chóp theo kiểu mở rộng ở tầng ba có nắm tay súng bắn tỉa đang đồng loạt chĩa súng vào hắn.
Những tay súng bắn tỉa này đều đến từ Châu Mỹ, da trắng có, da đen có. Vũ khí bọn họ sử dụng đều là loại tối tân có sức sát thương lớn nhất.
Rất hay, rất kịch tính.
Lúc này Đình Phong không thấy bóng dáng ở dưới du thuyền là bởi vì đã lên đến tầng trên cùng, anh ta vịn lan can, cúi đầu nhìn xuống người đang đứng phía dưới.
- Đàm Gia Lạc ngày này tao chờ cũng đã lâu, hôm nay chúng ta chỉ có một người sống và một kẻ chết.
Đàm Gia Lạc đứng trong gió dưới họng súng, mắt sáng như ánh đuốc, mặt không chút nào núng.
Khí phách bức người tỏa ra từ hắn cùng với vẻ mặt bình tĩnh này lại càng làm cho đối phương càng thêm khó đoán được tâm tình của hắn.
Đình Phong vung tay ra sau ra lệnh:
- các người đều tới đây, hướng về hắn, nhắm vào đầu, hôm nay tao nhất định xử hắn.
Hết chap 62
* truyện sẽ ngược đến cuối cùng luôn nha các bạn.