Mùi thuốc súng và mùi giấm chua
Đàm Gia Lạc lên tiếng, giọng nói lạnh băng không một chút tình người mà toàn là mùi thuốc súng và mùi giấm.
Hầu Mễ Vi đứng bên cạnh bất giác cũng rùng người, cô không ngờ rằng sự xuất hiện của Diệp Vũ sẽ khiến Đàm Gia Lạc khó chịu.
- Diệp Vũ anh qua đây một chút đi!
Hầu Mễ Vi chỉ còn cách duy nhất là giới thiệu Diệp Vũ với Đàm Gia Lạc mong rằng Diệp Vũ sẽ qua được lần này. Bởi vì cô biết tính cách Diệp Vũ đã chọc giận phải Đàm Gia Lạc muốn thoát cũng không dễ nhưng vẫn phải cứu.
- Gia Lạc đây là cộng sự của em, Diệp Vũ.
Hầu Mễ Vi nhìn Đàm Gia Lạc vui vẻ nói, sau rồi lại quay sang nhìn Diệp Vũ nói tiếp:
- còn đây là Gia Lạc, chồng của em. Và người không liên can này là Đoan Mộc Khải, anh em kết nghĩa của Gia Lạc.
Hầu Mễ Vi nói chuyện với ba người đàn ông bằng ba thái độ và biểu cảm khác nhau. Đối với Đàm Gia Lạc thì cô nói chuyện vui vẻ lại còn cười rất tươi nhưng là gượng cười, còn với Diệp Vũ thì lại không cười nhưng thái độ có thể thấy rất tự nhiên lại không gượng gạo, duy chỉ với Đoan Mộc Khải thì cô lại tỏ thẳng thái độ không vui vẻ lại còn khó chịu.
Bởi vì cô trách Đoan Mộc Khải làm việc quá chậm chạp nếu như anh ta đến sớm hơn một chút nữa thì Diệp Vũ cũng không cần xuất đầu lộ diện để Đàm Gia Lạc gặp mặt.
- cộng sự? Thân lắm sao?
Đàm Gia Lạc chính là không tin quan hệ của Hầu Mễ Vi và Diệp Vũ đơn giản là cộng sự. Nếu là cộng sự thì thái độ không nên là như vậy, chỉ là cố tình diễn để người khác hiểu lầm hai người không thân.
- anh Lạc cậu ta em biết, em với cậu ta cũng khá thân đó. Chị dâu và anh ta không thân chỉ là quan hệ chủ nhân và thuộc hạ thôi. Không phải vậy mà anh cũng ăn giấm chua chứ?
Đoan Mộc Khải lại một lần nữa phá giải tình cảnh căng thẳng giúp cho Hầu Mễ Vi. Cô nghĩ đi nghĩ lại có phải là đã quá đáng với Đoan Mộc Khải lắm không? Anh ta đã giải vây giúp cô mấy lần mà thái độ cô nhìn anh ta so với lần đầu khác xa hẳn một trời luôn.
Đoan Mộc Khải đã nói đến vậy rồi Đàm Gia Lạc không thể không bỏ qua cho nên đã cùng Hầu Mễ Vi rời đi.
Vĩnh Trung bước tới trước mặt Đàm Gia Lạc cung kính nói.
- Lạc Gia! Toàn bộ lô hàng điều ở đây.
- tốt, cậu và một số thuộc hạ đích thân đưa lô hàng này qua Quảng Đông. Tôi không muốn có bất cứ sơ sót nào nữa.
- vâng, Lạc Gia!
Vĩnh Trung cùng một đám thuộc hạ rời đi.
- chúng ta về Đàm gia viên!
Lời nói cũng như mệnh lệnh làm cho Hầu Mễ Vi bất giác nhớ ra cô vẫn còn chưa rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Đàm Gia Lạc cùng Hầu Mễ Vi bước ra khỏi kho hàng, đi đến chiếc xe Ferrari đậu trong bóng tối.
Trời đêm khuya yên lặng, không trăng không sao, chỉ có những ngọn đèn yếu ớt, từ phía kho hàng chiếu về phía họ. Trên người Hầu Mễ Vi mặc một áo thun ngắn màu đen bó sát vào ngực để lộ phần bụng, bên ngoài khoác thêm áo khoác da cùng với ciếc quần jean ngắn bó sát bờ mông tròn trịa. Để lộ phần eo nhỏ, đôi chân thon dài, làng da trắng nõn.
Đàm Gia Lạc không thể nào kèm chế được dục vọng đang sôi trào trong lòng. Tiến tới áp sát vào người Hầu Mễ Vi.
Lưng cô bị ép sát vào cửa xe, mặt đối mặt với Đàm Gia Lạc, hai người nhìn sau vào mắt đối phương.
Dục vọng và sự ham muốn trong người không thể nào khống chế được. Đàm Gia Lạc bá đạo hôn lên môi cô, môi anh rất lạnh, nhưng lại khiến lòng cô ấm áp.
Hắn hung hăng đưa lưỡi vào miệng cô, thâm dò từng nơi trong miệng cô.
Tay không ngừng sờ sọt khắp người cô. Cô dùng đầu lưỡi của mình liếm nhè bờ môi lạnh buốt của hắn.
Sự nghiệt tình đáp lại của cô làm hắn không thể nào khống chế được nữa, hơi thở của mình bất đầu dồn dập. Cặp mắt bị tình dục bao trùm mà trở nên mờ mịt.
Trong lúc Hầu Mễ Vi có cảm giác sắp không thở nổi thì Đàm Gia Lạc mới buông tha cho cô.
Ôm cô vào xe phóng như bay về Đàm gia viên. Xe vưag dừng trước cửa thì Đàm Gia Lạc bế Hầu Mễ Vi đi thẳng lên lầu.
Quần áo không chỉnh tề, tóc tai lộn xộn cô vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của Đàm Gia Lạc, xấu hổ không dám ngẩn đầu lên nhìn mấy người giúp việc trong nhà.
Đàm Gia Lạc bước rất nhanh về phòng mình, một cước đá mở cửa phòng, bước vào không quên dùng chân đống sầm cửa lại.
Đặt Hầu Mễ Vi xuống giường, nhanh chóng dùng tay xé rách áo thun nhỏ bé và quần jean ngắn của cô.
Thân thể trắng noãn mê người hiện ra trước mặt, với bộ nội y màu đen viền ren, quần lót chữ T, làm hô hấp của Đàm Gia Lạc nặng nề, tim đập loạn.
Đàm Gia Lạc không thể kiềm chế sự ham muốn cô nữa, khom người để hai tay bên hông cô, đặt đè cô xuống giường.
Môi áp lên môi cô, hôn lên môi rồi từ từ rời xuống cổ.
- giúp anh cởi đồ!
Không biết lại bị thuật thôi mê hay mê hoặc gì mà Hầu Mễ Vi lại nghe theo lời của Đàm Gia Lạc một cách mơ hồ. Dùng tay cởi từng cúc áo sơ mi, rồi tháo thắc lưng cho Đàm Gia Lạc.
Hết chap 47
* để lại một vàng ủng hộ nhé các bạn. Mong sự góp ý của các bạn nhiều