• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Hạ sinh hai bảo bảo




Hạ sinh hai bảo bảo



~ bệnh viện Ái Tân



Nếu như không có cuộc gọi từ bệnh viện gọi đến cho Đình Phong báo rằng Hầu Mễ Vi đã sinh thì Đình Phong nhất định hôm nay đã sống còn với Đàm Gia Lạc trên biển rồi.



Hận đến muốn giết kẻ thù nhưng lại một lòng yêu vợ của kẻ thù. Ông trời là chính là muốn trừng phạt Đình Phong vì đã không chịu tìm ra nguyên nhân thật sự cái chết năm đó của mẹ anh ta hay sao?



Đình Phong mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy hai bên Hầu Mễ Vi là hai đứa bé tròn trịa, mũm mĩm, một đứa cười vui vẻ, một đứa khóc đến không ngừng nhìn thôi cũng biết Hầu Mễ Vi phải vất vả thế nào khi lần đầu làm mẹ, lại còn làm mẹ của hai đứa bé.



- đưa đứa bé đây, anh dỗ cho!



Nhìn thấy Hầu Mễ Vi chật vật dỗ mãi mà đứa trẻ trên tay vẫn không nín khóc, Đình Phong liền bế lấy đứa bé thay cô dỗ dành.



Mẹ Đình Phong từng nói anh ta rất có duyên với trẻ con, chỉ cần là đang khóc đưa anh ta bế đều sẽ nín khóc. Đình Phong cũng chẳng mấy tin lắm, nhưng quả thật là vậy. Đứa bé trong tay Hầu Mễ Vi thì cứ khóc mãi không nín mặc dù cô là mẹ nó, nhưng đến khi nằm trong vòng tay của Đình Phong thì lại nín khóc còn cười rạng rỡ.



Đây phải chăng là đứa bé cũng mê trai? Nói như vậy sao mà đúng chứ, đứa bé là cũng là con trai mà.



- cả hai đứa gương mặt hệt nhau, em làm sao mà phân biệt?



Hầu Mễ Vi bế trên tay đứa bé nãy giờ vẫn vui vẻ cười khúc khích, lên tiếng đáp lại:



- đứa nhỏ bên cổ trái của nó có một vết bớt màu đỏ, còn đứa lớn thì lại không có, như vậy rất dễ phân biệt.



Đình Phong nghe nói liền nhìn đứa trẻ trên tay mình, đứa trẻ này quả thật có vết bớt màu đỏ nhưng rất nhỏ, không để ý thật sự không thể thấy. Hầu Mễ Vi quả thật không uổng công từng đi học khoá huấn luyện sát thủ, ánh mắt quả nhiên sắt bén vừa nhìn đã có thể nhận ra.



- em đã nghĩ ra tên cho hai đứa bé chưa?



Hầu Mễ Vi suy nghĩ một chút rồi lại mỉm cười nhìn xuống đứa trẻ trên tay mình.



- Tuấn Hào, Tuấn Triết hai tên này anh thấy thế nào?



* Tuấn Hào theo tiếng Hán mang ý nghĩa là một người có tài năng, cùng với trí tuệ kiệt xuất.



* Tuấn Triết theo tiếng Hán mang ý nghĩa là người có tài trí hơn người, sáng suốt.



Nói chung cả hai tên đều là anh hùng hào kiệt, thông minh hơn người.



- tên rất hay!



~ Đàm gia viên



- ba, mẹ đã sinh rồi!



Đàm Hy Đình là một người nắm bắt tin tức rất nhanh, bởi vì trong Đình gia cô sớm đã cài người vào để làm nội ứng giúp cô.



Vừa nhận được tin Hầu Mễ Vi sinh ra hai tiểu bảo bối, Đàm Hy Đình không thể ngồi yên từ trong trường mà trốn về chỉ để báo với Đàm Gia Lạc.



Chỉ là không ngờ vừa vào nhà lại nhìn thấy Lý Trân Trân và Đàm Gia Lạc đang thân mật.



Đàm Hy Đình không hiểu tại sao mà Đàm Gia Lạc chỉ mất trí nhớ thôi mà cứ như mất hết não vậy và suy luận của bản thân, bị Lý Trân Trân xoay mòng mòng như cái chong chóng mà cũng không biết.



Càng nhìn bộ dạng giả tạo của Lý Trân Trân thì Đàm Hy Đình chỉ muốn nhanh chóng xử gọn cô ta, nếu như không phải có Đàm Gia Lạc vẫn bảo vệ cô ta, thì cô đã sớm hạ sát Lý Trân Trân.



- không biết phép tắc!



Nghĩ rằng thông báo tin tức vui mừng cho Đàm Gia Lạc sẽ được khen hay gì, ai ngờ vừa vào nhà lại còn bị chỉnh đốn. Thật sự nuốt không trôi cục tức mà!



- mẹ đã hạ sinh hai tiểu bảo bảo, tên là Tuấn Hào và Tuấn Triết. Con đến chỉ để thông báo mà thôi, nếu ba không muốn nghe thì cứ để hai bảo bảo theo " họ Đình " là được.



Đây gọi là chọc tức! Đàm Hy Đình chính là cố gắng nhấn mạnh hai chữ " họ Đình " để Đàm Gia Lạc tức giận, như thế thì có thể nhanh chóng ra tay đón Hầu Mễ Vi về.



Chiêu khích tướng này quả thật có tác trên người của Đàm Gia Lạc mà ngay cả Lý Trân Trân ở bên cạnh cũng bị Đàm Hy Đình thành công chọc tức, cả gương mặt cau có như khỉ ăn ớt, nhìn cũng đủ thoả mãn.



~



Sau hơn 1 tuần nằm ở bệnh viện, Hầu Mễ Vi vì cảm thấy tẻ nhạt nên Đình Phong đã cho cô xuất viện, đưa về Đình gia thuê hộ tá riêng đến để chăm sóc. Còn về phần của hai đứa bé thì Đình Phong lại thuê thêm hai bảo mẫu đáng tin tưởng và đủ kinh nghiệm để chăm sóc thay Hầu Mễ Vi. Đình Phong không mong sức khỏe của Hầu Mễ Vi sau sinh lại giảm xuống vì phải cực nhọc chăm hai đứa bé cho nên mới tự đưa ra quyết định mà không hỏi ý cô.



Hầu Mễ Vi ban đầu thật sự rất không hài lòng về sự sắp xếp của Đình Phong. Thứ nhất Đình Phong làm vậy là làm tình cảm mẹ con của cô xa cách, thứ hai là cô sợ bảo mẫu không chăm sóc tốt cho hai đứa bé. Nhưng sự thật đã chứng minh, hai bảo mẫu Đình Phong thuê tận tâm vô cùng, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho hai con của cô vô cùng chu đáo. Chỉ mới được nửa tháng thì cả hai nhóc nhà cô đã tròn trịa, má còn phúng phính hơn trước rất nhiều.



- thiếu phu nhân, cô để tôi làm!



Hầu Mễ Vi nằm trên giường cả ngày chịu không nổi nên đã xuống giường định xuống bếp nấu một thức ăn để lát Đình Phong về có thể dùng nhưng lại bị người giúp việc trong nhà ngăn không cho làm.



- tôi có tay có chân không phải cái gì cũng cần cô giúp!



Thật sự xem cô là phế vật sao? Việc này không cho làm, việc kia cũng không cho làm, vậy cô sống mà không hoạt động có ý nghĩa gì nữa.



- thiếu gia đã căn dặn, tôi không dám trái lệnh thưa thiếu phu nhân.



Người giúp việc cũng đã nói vậy cô cũng đành lực bất tòng tâm thôi. Làm khó hạ nhân là chuyện mà cô không bao giờ làm.



Ra phòng khách ngồi định mở tivi lên xem thì điện thoại trong túi cô vang lên.



" Chúng ta gặp nhau, tôi có chuyện muốn nói với cô. "



Đầu dây bên kia không đợi Hầu Mễ Vi cô lên tiếng đã lên tiếng nói trước.



" Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Gặp nhau ở Lạc Hoan Hỉ "



Người gọi đến không ai khác là Đàm Gia Lạc. Hắn gọi đến nhất định có liên quan đến hai đứa bé nhưng mà cô không chắc lắm về chuyện này. Người đàn ông này nếu thật sự xem cô là vợ thì đã không để nữ nhân khác thay thế vị trí của cô tại Đàm gia, càng không thể để cô sóng cùng với người đàn ông khác còn là kẻ thù của nhau. Tất cả mọi chuyện đều là có nguyên nhân hết cả, cô cũng muốn biết nguyên nhân rốt cuộc là gì.



Hết chap 66

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK