Tại Giang Nam, trong khu trung tâm thương mại phía nam.
"Cô đợi ở chỗ này trước, có việc gì thì tôi sẽ gọi CÔ.
" Sau khi xuống xe, Triệu Phong ra lệnh cho 9526.
“Vâng, ông chủ”.
Đam Mỹ Sắc
9526 gật đầu với Triệu Phong.
"Ông chủ? Đây là tình huống gì vậy anh Triệu Phong? Sao chị gái xinh đẹp lại gọi anh là ông chủ vậy?" Lòng tò mò của Thị Thanh Thanh lại trỗi dậy.
Lần này Triệu Phong vẫn chỉ mỉm cười, không trực tiếp trả lời mà dắt tay Thị Thanh Thanh đi vào một nhà hàng đồ tây.
Nhà hàng đồ tây này nằm trên tầng hai mươi hai của trung tâm thương mại.
Đây là nhà hàng đồ tây tương đối cao cấp ở đây.
Triệu Phong dẫn Thị Thanh Thanh lên tầng hai mười hai, đi vào nhà hàng đồ tây.
Sau đó bọn họ gọi rất nhiều món ăn, tất cả đều là những món đắt nhất.
Bữa ăn này chắc chắn phải tốn hơn 20 nghìn tệ.
"Thanh Thanh, yên tâm ăn đi, trong khoảng thời gian này em đã phải chịu đói rồi.
Bây giờ có anh ở đây, nhất định sẽ không để em phải chịu đói nữa" Triệu Phong nói.
“Vâng, anh trai tốt”
Thị Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liếc nhìn các món ăn ngon được bày khắp bàn, trong đôi mắt to và sáng ngời toát ra sự vui vẻ.
Mấy ngày nay Thị Thanh Thanh thực sự phải chịu rất nhiều đau khổ, bị đám súc sinh trong nhà họ Trần đối xử như một con chó.
Rất nhanh sau đó Thị Thanh Thanh bắt đầu ăn cơm.
Cô ấy ăn như hổ đói, thực sự đói đến phát điện rồi.
“Chậm một chút, ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn" Triệu Phong nhìn Thị Thanh Thanh luôn được mọi người yêu quý, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Trước những gì mà người nhà họ Trần đã làm, anh thực sự cảm thấy vô cùng tức giận, giây phút ấy anh đã nghĩ đến việc khiến cho nhà họ Trần biến mất khu vực Giang Nam, nhưng Thị Thanh Thanh đã ngăn cản anh.
Nếu không thì nhà họ Trần không xong đầu.
Cùng lúc đó, tại Mãn Đường Hà Thú.
Người nhà họ Trần dần dần khôi phục lại tinh thần sau những gì mà bọn họ vừa trải qua.
Bọn họ cảm thấy vô cùng căm ghét vị khách không mời mà đến là Triệu Phong.
Vì lần này Triệu Phong xuất hiện không chỉ cướp đi miếng ăn mà còn cướp cả nơi ở của bọn họ.
Mặc dù miếng ăn và nơi ở hiện tại của bọn họ đều là lấy được từ Thi Bất Du, hơn nữa quá trình cũng không tốt đẹp cho lắm, nhưng bọn họ không hề nhận thức được rằng hành vi của mình trơ trẽn và xấu xa nhường nào, mà chỉ quan tâm đến sự xuất hiện của Triệu Phong sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển, thậm chí là sự sinh tồn trong tương lai của nhà họ Trần.
“Bố, tên Triệu Phong này thực sự kiêu ngạo quá rồi, nhất định phải cho nó nếm mùi đau khổ!”
Trần Dương nghiến răng nghiến lợi, nói với vẻ hung ác.
"Cậu ta yêu cầu nhà họ Trần chúng ta phải chuyển ra khỏi Mãn Đường Hà Thú trong vòng ba ngày, nếu không thì nhà họ Trần sẽ bị tiêu diệt, biến mất khỏi khu vực Giang Nam.
Con nghĩ thế nào?" Trần Bình hỏi con trai mình là Trần Dương "Không thể chuyển đi! Kiên quyết không thể chuyển đi! Vất vả lắm nhà họ Trần chúng ta mới có được như thế này.
Nếu chuyến đi thì chúng ta sẽ sống đâu? Chẳng lẽ chúng ta phải trở về sống ở khu nhà tồi tàn kia sao? Thậm chí căn nhà cũ nát đó còn không có bếp, nấu cơm xào rau đều làm ở ngoài hành lang, con không quay lại đó đâu!" Cảm xúc của Trần Dương vô cùng xúc động, ông ta không muốn quay lại căn nhà cũ nát ngày xưa nữa.
Đừng nói là phòng bếp, ngay cả việc tắm rửa cũng rất bất tiện bởi vì căn nhà thực sự rất nhỏ.
Còn Mãn Đường Hà Thú này thì ngược lại, nó giống như một khu vườn tư nhân quy mô nhỏ.
Ở đây có phong cảnh đẹp, vị trí tốt, hơn nữa còn rộng rãi, sống ở đây thì thoải mái khỏi cần phải nói.
"Con kích động làm gì? Chẳng phải vẫn còn đang bàn bạc hay sao? Đương nhiên không chuyển đi là tốt nhất.
Mãn Đường Hà Thú là nơi tốt nhất trong khu này rồi, lại còn là nhà trong khu trường học.
Nếu có thể bán được 100 triệu tệ thì sao nhà họ Trần chúng ta có thể buông tha cho miếng thịt béo bở này được.
Bây giờ chúng ta phải bàn bạc cách để giải quyết tên Triệu Phong phiền phức này.
Nếu không tống khứ nó đi thì nhà họ Trần chúng ta sẽ không bao giờ được bình yên!" Trần Bình vẫn không chịu dọn ra ngoài, dù sao thì cái sân rộng lớn này có giá trị rất lớn, ông ta không nỡ từ bỏ như vậy.
Lúc này Trần Huy lên tiếng.
"Ông nội, bố, con có một cách, con cam đoan có thể giải quyết được vấn đề.
" "Biện pháp gì cơ? Nói mau! Không được đóng cửa!" Trần Bình thúc giục.
"Chúng ta có thể đi tìm công ty Hải Thiên nhờ giúp đỡ, làm cho công ty Hải Thiên trở thành một cổ đông lớn của nhà họ Trần, như vậy chúng ta sẽ có hậu thuẫn lớn.
Đến lúc đó, có cho Triệu Phong đến mười cái lá gan cũng không dám động đến chúng ta.
Thậm chí, chúng ta còn có thể mượn sức mạnh của công ty Hải Thiện, giết chết Triệu Phong" Khi Triệu Phong vừa rời đi, Trần Huy có cảm giác mình có năng lực làm chuyện này.
"Trần Huy, cách giải quyết của cháu khá là tốt, nhưng như vậy có thể rất khó để khiến công ty Hải Thiền mua cổ phiếu của nhà họ Trần, Hải Thiên là một dòng họ hạng hai ở khu Giang Nam.
So với nhà họ Trần chúng ta, nhà họ Hải Thiên cao hơn một bậc.
Ngay cả hợp tác với bọn họ ở các hạng mục dự án đều rất khó khăn, huống chi là muốn bọn họ mua cổ phiếu của nhà họ Trần chúng ta" Trần Bình khẽ lắc đầu.
"Ông nội, chúng ta phải tranh thủ cơ hội này.
Nếu trong tay chúng ta nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần của công ty nhà họ Trần thì cháu không tin công ty Hải Thiên không để ý đến chúng ta" Trần Huy cười cười.
"Trần Huy! Nếu làm như vậy, về sau nhà họ Trần chúng ta sẽ không có tiếng nói ở trong tập đoàn nhà họ Trần đầu, việc này chẳng khác gì bán đứng nhà họ Trần!" Trần Dương nói.
"Bố! Trừ cách đó ra thì còn có cách giải quyết nào tốt hơn sao? Dựa vào công ty Hải Thiên, chúng ta còn có thể có miếng ăn, nếu để Triệu Phong đuổi chúng ta ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
" Trần Huy nói với bố.
Sau đó, Trần Huy lại quay ra hỏi Trần Bình: "Ông nội, ông quyết định như thế nào ạ?".
"Trần Huy nói cũng đúng, nhưng đó cũng là cách giải quyết cuối cùng của chúng ta rồi.
Hiện tại ông đang suy tính, nếu như chỉ một mình Triệu Phong, thực sự có thể đuổi chúng ta ra khỏi Mãn Đường Hà Thú sao? Nhà họ Trần chúng ta có phải đã quá coi nhẹ bản thân mình không? Ngay cả dũng khí đối đầu trực tiếp với Triệu Phong cũng không có hay sao?" Ông cụ Trần này vừa nói vừa lấy cây gậy gỗ gõ xuống sàn nhà, thoạt nhìn có vẻ rất hùng hồn, đầy dũng khí.
Tuy nhiên từ trên xuống dưới nhà họ Trần, ai nấy cũng đều chọn cách im lặng, không có bất kỳ người nào lên tiếng.
Trong lòng mọi người ai cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Trần.
Nếu như không phải vì vụ mất tích của Thi Bất Du thì nhà họ Trần cũng không có khả năng lấy được số tài sản này.
Trước kia, khi bọn họ chưa có lại lịch, bọn họ đều là những con người bình thường, là những người buôn bán nhỏ và những người bán hàng rong.
Bọn họ đều là những người mất hết tính người, vô lương tâm, cứ thể mà chiếm đoạt hết tài sản của Thi Bất Du.
Thậm chí là đến bây giờ, bọn họ cũng không có nhiều tài sản trong tay, bọn họ chiếm đoạt một số gian phòng vẽ tranh và phòng trưng bày do Thi Bất Du làm chủ.
Do không biết cách quản lý gian phòng vẽ nên công việc kinh doanh không được tốt lắm.
Huống hồ, tất cả những người đến đây để học hội họa đều vì nghe danh tiếng của Thi Bất Du mà đến.
Bây giờ Thi Bất Du mất tích, ai sẽ đến học vẽ? Hiện tại, nhà họ Trần cũng chỉ đang dựa vào những bức tranh do Thi Bất Du để lại để bán và kiếm sống.
Đối với nhà họ Trần bây giờ mà nói, bất động sản Mãn Đường Hà Thú là con bài chưa lật lớn nhất mà bọn họ nắm giữ.
Khi Trần Bình nhìn những người nhà họ Trần, không một ai lên tiếng trả lời, ông ta cũng cảm thấy bất lực.
Vốn dĩ ông ta muốn tận lực động viên, khích lệ tinh thần cho nhà họ Trần, cùng nhau chiến đấu chống lại Triệu Phong.
Nhưng hiện thực phũ phàng, căn bản thực lực của nhà họ Trần không đủ, mấu chốt là không có thể lực nào khác để bọn họ dựa vào.