Nghe nói như vậy toàn thân Chung Thiên
run lên sợ hãi. Anh ta không thể không
biết ý nghĩa của việc giết Yến Vân Sơn!
Nếu Yến Khả Nhi biết chuyện này, vậy
càng khỏi phải mơ mộng cùng Yến Khả
Nhi phát sinh ra chuyện gì.
"Điều này là không thể. Tuyệt đối không
thể!" Chung Thiên nói.
Harry cười nhạt nói: "Nếu Yến Vân Sơn
chết, nhà họ Yến đại loạn, thì cậu ra tay
giúp đỡ. Đây mới là cơ hội tốt nhất của
cậu!"
"Hơn nữa gia tộc Hill chúng tôi cũng sẽ
cung cấp cho tập đoàn Chung Thị của cậu
lượng tài chính lớn để đối phó với Tập
đoàn Phi Vũ. Tới lúc đó, đừng nói chỉ là
một Yến Khả Nhi, dạng mỹ nhân nào
cũng chỉ là một món đồ chơi của cậu chủ
Chung mà thôi!"
Chung Thiên ngập ngừng một lúc, sau đó
lộ ra một tia ngoan độc trong mặt. Vâng,
anh ta nghĩ cảm thấy thỏa thuận này là
không tệ.
“Các anh thật sự có thực lực để cho nhà
họ Chung của tôi đối phó với tập đoàn Phi
Vũ?” Chung Thiên lại xác nhận.
Harry gật đầu, "Anh không cần nghi ngờ
thực lực của nhà họ Hill!"
Sau đó chung Thiên đến bệnh viện, anh
ta vẫn như cũ giữ dáng vẻ mười phần lễ
độ, cầm quả đến phòng bệnh Yến Vân
Sơn.
Hôm nay Yển Khả Nhi không có ở đây
cũng là cơ hội tốt nhất để anh ta ra tay.
Nhìn thấy Chung Thiên đến thăm mình,
Yến Vân Sơn cũng không lộ ra vẻ ngoài ý
muốn, đối với cậu chủ nhà họ Chung, Yến
Vân Sơn cũng không có nhiều thiện cảm..
“Ông nội Yến, tôi biết rằng ông hiện đang
trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên đã cố ý
nhờ bạn bè mua một ít thuốc bổ mang
đến. Ông nhất định phải thử đó!" Chung
Thiên nói xong liền đặt mấy tủi thực
phẩm chức năng mình mang đến lên bàn
cà phê.
"Cậu chủ Chung, cậu không cần phải như
vậy. Chuyện của cậu và Yến Khả Nhi tôi
đã biết được đại khái. Có một số chuyện
không thể miễn cưỡng đầu... Yến Vân
Sơn trực tiếp nói.
Chung Thiên vẫn giữ khuôn mặt tươi cười
như cũ.
"Ông nội Yến, cảm ơn ông đã nhắc nhở.
Tôi đến đây để gặp ông, không phải để
tìm kiếm thiện cảm của Yến Khả Nhi,
Chuyện này tôi cũng đã nghĩ thông rồi,
Hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên
đi..." Chung Thiện lạnh nhạt nói.
Yến Vân Sơn gật đầu, ra vẻ rất hài lòng
và nói, "Là cậu chủ nhà họ Chung, về sau
cậu tránh không được mà sẽ phải thừa kế
gia nghiệp. Đến lúc đó có thể trở thành
bạn tốt của Yến Khả Nhi, giúp đỡ cho
nhau cũng không tệ!”
Bạn tốt? Mục tiêu của tôi cũng không phải
chỉ là trở thành bạn tốt của Yến Khả Nhi!
Chung Thiên che giấu tia âm ngoạn trong
mắt, nói: "Ông nội Yến chắc là đã khát
rồi, cháu pha cho ông một tách trà nhân
sâm!”
Nhìn thấy Chung Thiên ân cần như vậy,
Yến Vân Sơn cũng không nói gì thêm chỉ
gật đầu,
Chung Thiên bưng một tách trà nhân sâm
đến trước mặt Yến Vân Sơn.
Yến Vân Sơn nhìn nhìn, bởi vì trà sâm
cũng đang nóng, cho nên ông không có
uống ngay mà để sang một bên.
Sau một hồi tán gẫu, Chung Thiên không
khỏi có chút sốt ruột khi thấy Yến Vân
Sơn vẫn chưa uống một ngụm trà nào,
"Ông nội Yến, uổng chút nước đi!” Chung
Thiên một lần nữa cầm chén trà lên, cung
kính đưa đến trước mặt Yến Vân Sơn.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra và Yến Khả
Nhi bước vào.
Nhìn thấy Chung Thiên đang rót trà đưa
đến trước mặt ông nội, sắc mặt cô liền
trầm xuống.
"Anh tới đây làm gì? Không phải nói rồi
sao, nơi này không chào đón anh!" Yến
Khả Nhi lớn tiếng nói.
Chung Thiên sửng sốt, sau đó lập tức đặt
tách trà xuống.
“Tôi đến thăm ông nội Yển, bây giờ đi...
tôi đi đây!" Chung Thiên biết rằng mình
không thể ở lại đây. Nếu Yến Khả Nhi biết
anh đã pha trà cho Yến Vân Sơn cô ấy
chắc chắn sẽ không để Yến Vân Sơn uống
nó.
Sau khi chào Yến Vân Sơn, Chung Thiên
cúi đầu xám xịt rời đi. Sau khi Chung
Thiên rời khỏi bệnh viện, quay trở lại xe,
tay không ngừng run ray.
"Sợ cái gì mà sợ, làm cũng đã làm rồi, chỉ
cần Yến Vân Sơn chết thì Yến Khả Nhi
nhất định sẽ thuộc về mày!" Chung Thiên
tự cổ vũ chính mình nói.
Lúc nãy khi pha trà, anh ta đã thêm vào
một loại thuốc mà Harry đưa cho anh ta,
loại thuốc không màu, không vị, hơn nữa
khi người đó chết cũng không tìm ra được
nguyên nhân. . Nhưng hôm nay, nếu
không có bất ngờ gì xảy ra, Yến Vân Sơn
chỉ cần uống, một ngụm thì ông ta sẽ
chết không nghi ngờ!
Trong phòng bệnh, Yến Vân Sơn nhìn
thấy Chung Thiên rời đi, ánh mắt đột
nhiên tối sầm lại.
"Ông nội, có chuyện gì vậy ạ? Chung
Thiên đó không nói gì đúng không?" Yến
Khả Nhi thuận miệng hỏi.
Yến Vân Sơn nhìn về phía nước trà, nói:
"Chung Thiên Động tâm xấu xa, nếu như
ông đoản không sai, thì có lẽ ra cậu ta đã
bị người nước Tây lợi dụng!"
Vẻ mặt của Yến Khả Nhi ngưng tụ, nhưng
cô vẫn không hiểu ý tứ của Yến Vân Sơn
cho lắm..
"Ông nội cháu không hiểu ý của ông!
Chẳng lẽ Chung Thiên và đám người kia
đang cùng nhau hợp sức đối phó với nhà
họ Yến?" Yến Khả Nhi nghi ngờ hỏi.
Yến Vân Sơn chỉ vào nước trà trên bàn
nói: "Nếu ông đoản không sai thì hôm
nay cậu ta tới đây là muốn dồn ông vào
chỗ chết!”
Yên Khả Nhi sửng sốt, dường như cũng
hiểu ra điều gì đó!
“Chén trà này cháu hãy tìm người đi xét
nghiệm một chút, có thể chứng minh
Chung Thiên có định giết ông hay
không?” Yến Vân Sơn nói.
Yến Khả Nhi lúc này mới hoàn hồn lại,
nhanh chóng cầm chén trà lên, bàn giao
cho một vệ sĩ gác phòng bệnh.
Chưa đầy một giờ sau, tin tức đã truyền
đến. Là kịch độc! Đây là kịch độc!
Đầu óc của Yển Khả Nhi ong ong nổ vang
một mảnh, cô không ngờ rằng Chung
Thiên thế mà lại xuống tay với ông của
cô!/threads/giac-mo-ty-phu-full.6623/
"Ông nội! Cháu nhất định sẽ không bỏ
qua cho Chung Thiên!" Yển Khả Nhi
nghiến răng nói.
Yến Vân Sơn thở dài một hơi, khi Chung
Thiên cẩn thận mở cửa vào thị Yến Vân
Sơn đã phát hiện ra.
Chỉ là không có xác nhận, hiện tại xem ra
nhà Chung đã hợp tác với gia tộc Hill roi.
Nhà họ Chung chết tiệt! Nhất định sẽ bị
quả báo! “Khả Nhi mang chuyện này nói
với cậu Triệu đị!” Yến Vân Sơn nói.. Yến
Khả Nhi do dự một chút, nhưng bấm điện
thoại của Triệu Phong.
Tự cô đối mặt với đám người nước Tây đã
muốn sứt đầu mẻ trán, nếu lại phải ứng
phó với thêm nhà họ Chung nhất định sẽ
không xuể.
Quan trọng hơn là cô ấy không thể lấy
tính mạng công nội ra đùa giỡn. Cô cảm
thấy lúc này có lẽ chỉ có Triệu Phong mới
có thể giúp cô. "Sẽ không lại lấy tôi ra
làm lá chắn đó chứ!”
Nhìn Yên Khả Nhi gọi đến, Triệu Phong
cười khổ trong lòng, nhưng anh vẫn nhận
điện thoại!
“Chung Thiên xuống tay với ông nội tôi!”
Yển Khả Nhi nói thẳng, Triệu Phong cau
mày nói: "Vậy ông ấy không sao chứ?!"
"Không sao, Chung Thiên đến gặp ông
nội, hạ độc trong nước trà, nhưng ông nội
đã phát hiện ra ..."
"Tôi biết rồi!" Triệu Phong nói xong, liền
cúp máy.
Đối với những gì Chung Thiên làm, Triệu
Phong đương nhiên có thể đoán được là
có liên quan đến gia tộc Hill.
Nếu không, với bản lĩnh của Chung Thiên,
anh ta căn bản không dám hạ thủ với Yến
Vân Sơn hơn nữa nểu Yến Vân Sơn chết
vẫn có mình, điều này đối với Chung
Thiên cũng không có ý nghĩa gì!
Tại thời điểm đó.
Chung Thiên đi đến tổng bộ gia tộc Hill
tại Kinh Đô và đang ngồi trước mặt Hill
Charlie.
"Anh Chung, theo như tôi biết thì anh đã
không thành công. Hôm nay anh có tư
cách gìđến đòi điều kiện với chúng tôi!"
Charlie đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay
nghiện ngầm nói.
Chung Thiên mím môi, đối với việc chính
mình không thành công trong lòng anh ta
quả thật cũng có chút áy náy.
Nhưng hắn không biết mình có trách
nhiệm gì, muốn trách thì chỉ có thể trách
ông già Yến Vân Sơn kia quá xảo quyệt.
Chương 971: Chế tạo tin đồn
“Anh Charlie, mong anh làm theo những
gì mình đã hứa, tuy là Yến Vân Sơn chưa
chết, nhưng chuyện này chúng tôi cũng
đã làm hết sức!” Chung Thiên nói.
Charlie cười như không cười.
“Tôi chỉ hợp tác với kẻ mạnh, tiếc là năng
lực của anh Chung thiên có vẻ như chưa
xứng để tôi thực hiện lời hứa!" Charlie
cười nói,
“Anh có ý gì!" Chung Thiên lập tức đứng
dậy.
Đối với loại người không thể lợi dụng như
Chung Thiên, Charlie không có chút hứng
thủ nào với anh ta, nhà họ Chung tuy
thuộc mười nhà quyền quý giàu có ở Kinh
Đô nhưng mấy năm gần đây không có gì
phát triển, nếu lựa chọn hợp tác với bọn
họ cũng chưa phải là lựa chọn tốt nhất,
"Cứt đi, sau này không cần tới nữa, tôi
cũng không muốn Phong phí thời gian với
loại rác rưởi như thế!"
Charlie vừa nói vừa ra hiệu ánh mắt với
Harry.
Harry đi tới trước mặt Chung Thiên nói:
“Chuyện này chúng ta dừng ở đây đi, nếu
anh nói ra cái gì, hậu quả có lẽ anh còn
rõ hơn cả tôi!”
Chung Thiên cắn răng, chỉ vào người
Charile nói: "Nơi này là Kinh Đô, anh dám
chơi tôi, nhà họ Chung chúng tôi nhất
định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Đột nhiên, vẻ mặt Charlie ngưng lại!
Câu nói của Chung Thiên khiến anh ta rất
không thoải mái, bao nhiêu năm qua
chưa từng có ai uy hiếp anh ta như vậy,
nói gì tới một tên cậu chủ vô dụng.
“Harry, sau này tôi không muốn nhìn thấy
người này nữa!” Lời Charile vừa nói ra,
Chung Thiên còn chưa kịp phản ứng lại...
Một ánh sáng lóe qua. Con dao găm trong
tay Harry đã cắt ngang qua yết hầu
Chung Thiên.
Trước khi chết Chung Thiên còn chưa kịp
phản ứng mình sẽ rơi vào kết cục như
vậy...
Thi thể Chung Thiên bị ném tới trước của
tập đoàn Chung Thị Lúc này, toàn bộ nhà
họ Chung từ trên xuống dưới đều rơi
phòng hỗn loạn. Chung Trường Phong
ngồi ngây ra trên ghế, vẻ mặt bị phân.
Những người cấp cao khác ở nhà họ
Chung cũng có vẻ mặt buồn bực như vậy,
tinh thần căng thẳng đứng ngồi không
yên,
Không một ai có thể ngờ được.
Vậy mà Chung Thiên lại bị những người
đó cứt cổ! Mà người ra tay là ai đến bây
giờ vẫn không có chút tin tức nào.
Vẻ mặt Chung Trường Phong đầy đau
thương, không còn chút khí phách hăng
hái nào lúc trước.
Toàn bộ người trong giới doanh nhân ở
Kinh Đô cũng đều thông cảm với tình
cảnh của nhà họ Chung, nhưng chỉ đơn
giản là thông cảm mà thôi.
Không có một ai tình nguyện giúp đỡ nhà
họ Chung, người ở phía sau ra tay với bọn
họ còn chưa biết là ai, những kẻ dám
động đến nhà họ Chung chắc chắn không
phải người bình thường, loại chuyện tự
rước họa vào thân này, bọn họ chắc chắn
sẽ không làm.
Tin tức Chung Thiên bị giết nhanh chóng
tới tại Triệu Phong, đối với chuyện này
Triệu Phong cũng không bất ngờ lãm, chỉ
cảm thấy Chung Thiên ngu xuẩn đến
đáng thương.
Vài ngày sau... Tin tức Chung Thiên bị
giết dần lắng xuống.
Triệu Phong ở bên này vẫn luôn chờ đợi
nhưng sát thủ của Ám Yển văn chậm
chạp chưa xuất hiện.
Việc này khiến cho trong lòng Triệu
Phong không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ gia tộc Hill này không có liên
quan tới tổ chức sát thủ Ám Yểm, là do
anh nghĩ nhiều rồi sao.
“Cậu Triệu...”
Khi Triệu Phong chuẩn bị rời khỏi tập
đoàn Phi Vũ, Thượng Bân vội vã đi từ cửa
tới với vẻ mặt hoảng hốt.
“Hoảng loạn cái gì thế?" Triệu Phong nhíu
mày, Thượng Bân trước giờ luôn trầm ổn,
bình tĩnh, chuyện có thể khiến anh ta
hoảng loạn không nhiều.
"Cậu Triệu, hôm nay ở Kinh Đô lan truyền
tin tức người giết Chung Thiên là anh, bởi
vì anh và Chung Thiên cùng tranh giành
tình cảm của Yển Khả Nhị nhưng không
thành cho nên..." Câu kể tiếp Thượng Bân
không nói ra bởi vì chuyện này Thượng
Bân biết chắc chắn không phải là sự thật.
“Ha ha." Triệu Phong cười lạnh một tiếng:
“Biết ngay mà, không ngờ người của gia
tộc Hill lại để tiện như vậy, ngay cả một
người chết rồi cũng lợi dụng!”
"Hiện giờ người nhà họ Chung đã nổi
điên, Chung Trường Phong vừa rồi đã cho
người tới tập đoàn Phi Vũ rồi!” Thượng
Bân vội la lên.
“Một nhà họ Chung mà thôi, có thể làm gì
được chứ!” Triệu Phong khinh thường nói.
Mười phút sau...
Một đoàn xe ầm ầm dữ dội của nhà họ
Chung đã đi tới trước cửa lớn của tập
đoàn Phi Vũ.
Vệ sĩ của nhà họ Chung gần như tập
trung hết nhân lực, gần trăm người đổ tới
vây quanh tập đoàn Phi Vũ, Người qua
đường thấy vậy không khỏi cảm thấy
khiếp sợ,
Lúc này Chung Trường Phong xuống xe,
vẻ mặt âm trầm, hôm nay ông ta tới đây,
dù có thể nào đi nữa cũng phải lấy lại
công bằng cho con trai mình.
Triệu Phong ở trên lầu quan sát tất cả,
trong lòng âm thầm cười khổ.
Không ngờ Chung Thiên đã ngu xuẩn như
vậy mà tên Chung Trường Phong này lại
càng ngu hơn.
"Bảo ông chủ các người ra đây cho tôi!"
Chung Trường Phong đi tới chỗ nhân viên
lễ tân, thẳng thừng lạnh giọng nói.
Nhân viên lễ tân trước giờ chưa từng thấy
qua ai tức giận như vậy, không khỏi có
chút choáng váng.
Cô ấy run rẩy cầm lấy điện thoại chuẩn bị
gọi điện tới chỗ ông chủ.
Nhưng điện thoại còn chưa kịp gọi đi thì
Triệu Phong đã xuất hiện trước mặt mọi
người từ lúc nào không hay.
“Chung Trường Phong nếu hôm nay ông
tới đây gây chuyện tôi sẽ không dễ dàng
để ông rời đi, còn nếu muốn tới hỏi
chuyện thì tôi có thể chắc chân mà nói với
ông, con trai của ông không phải do tội
giết!" Vẻ mặt Triệu Phong lạnh nhạt nói.
Chung Trường Phong tức giận không thôi,
không ngờ Triệu Phong còn kiêu ngạo
như vậy.
Hiện giờ ở Kinh Đô ai mà không biết anh
vị tranh giành tình cảm mà giết chết con
trai ông ta, thù này không bảo thị Chung
Trường Phong không còn mặt mũi nào ở
Kinh Đô này nữa.
Tên khổn, con mẹ nó chứ anh dám giết
con trai tôi, thù này không bảo thì Chung
Trường Phong tối thế không làm người!”
Nói rồi, Chung Trường Phong quay mặt
về phía vệ sĩ nói: “Trói tên nhãi này lại
cho tôi, tôi muốn làm thịt anh ta ngay
trước mộ con trai mình!”
Một tên vệ sĩ không chút do dự, hùng
hùng hổ hổ lao tới trước mặt Triệu Phong.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền
tới giọng nói hồn hậu của một người đàn
ông.
“Để tôi xem hôm nay kẻ nào dám ra tay
với anh Triệu Phong!”
Đảo mắt nhìn qua, người tới không ai
khác mà chính là Kim Nam và cậu chủ
nhà họ Lý, Lý Văn.
Mà điều khiến người ta chấn động hơn là
bên ngoài cửa những chiếc xe thương vụ
và xe việt dã đồng nghìn nghịt không
ngừng lao tới.
Xe dừng lại, cả một đám người mặc đồ
đen trực tiếp xuống xe vây quanh gần
trăm người nhà họ Chung.
Nói về nhân số, chắc chân gấp nhà họ
Chung không dưới mười lần. Chung
Trường Phong cả kinh.. Triệu Phong bất
đắc dĩ cười khổ, bởi vì chuyện này anh
không hề nói cho Kim Nam.
Chỉ là đối phó với tên Chung Trường
Phong mà thôi, Triệu Phong cũng không
muốn để ai nhúng tay vào,
“Kim Nam, Lý Văn, nhà họ Chung chúng
tôi và các người trước giờ nước sông
không phạm nước giếng, chuyện này
không có liên quan tới các người!”.
Tuy rằng Chung Trường Phong vì bảo thủ
mà có chút sốt ruột, thậm chí còn sắp
mất đi lý trí.
Thế nhưng, trước mặt ông ta không thể
không nghĩ cách khiến Kim Nam bình tĩnh
lại, nếu không hôm nay đừng nói là ra tay
với Triệu Phong, chính bản thân mình có
thể ra ngoài hay không còn chưa biết.
Ho Chung kia, ông không biết suy nghĩ
sao, loại lời đồn như vậy mà cũng tin
được, ông cảm thấy con trai ông xứng
đáng để tranh giành tình cảm với đại ca
tôi sao?”
Lý Văn đứng bên cạnh Triệu Phong nói.
*Lý Văn, bố anh gặp tôi còn phải nhún
nhường, anh có tư cách gì mà dám ăn to
nói lớn trước mặt tôi!” Chung Trường
phong nói.
Vẻ mặt Lý Văn đầy khinh thường, xoay
mặt nói với Triệu Phong: "Đại ca, anh lên
lầu nghỉ ngơi đi, chút chuyện nhỏ này để
em làm là được rồi!”
Lúc này Kim Nam cũng đứng trước mặt
Triệu Phong, bày ra dáng vẻ muốn liều
mạng với Chung Trường Phong.
Triệu Phong thở dài một hơi, đi tới trước
mặt Chung Trường Phong.
"Chung Trường Phong, tôi nể mặt ông
đang đau lòng vì mất con trai, hôm này
không so đo với ông. Hiện giờ mau đưa
người cút đi, nhớ kỹ chỉ có duy nhất lần
này, nếu lần sau còn dám tới tập đoàn
Phi Vũ làm loạn, tôi sẽ tự mình tiến ông
lên đường!"
Chương 972: Nhiều người theo đuổi
Nói rồi, Triệu Phong quay người thẳng
thừng rời đi. Mà Lý Văn cũng đi theo
Triệu Phong lên lầu.
Sắc mặt Chung Trường Phong tối sầm, chỉ
có thể cắn răng, trơ mắt nhìn Triệu Phong
rời đi mà không biết làm thế nào.
Triệu Phong đi rồi, Kim Nam đi tới trước
mặt Chung Trường Phong,
“Chung Trường Phong, trước khi chết con
trai ông bị Yến Vân Sơn đầu độc bằng trà,
chuyện này chắc hẳn là ông cũng không
biết có đúng không?” Kim Nam lạnh giọng
nói.
Chung Trường Phong nghe vậy khẽ nhíu
mày.
Dù sao thì con trai cũng đã chết rồi,
Chung Trường Phong biết Kim Nam sẽ
không lấy loại chuyện này ra để lừa mình!
"Ông chủ Nam, chuyện này anh biết điều
gì sao? Sao con trai tôi lại bị Yến Vân Sơn
đầu độc bằng trà? Chẳng lẽ là người của
nhà họ Yến làm?" Chung Trường Phong
hỏi.
Đối với chuyện này, Triệu Phong lúc trước
cũng nói qua với anh ta, nếu đã làm loạn
tới mức này thì Kim Nam cũng không cần
phải che giấu cái gì nữa.
"Chuyện đầu độc ông có thể tự đi hỏi Yến
Vân Sơn, tôi nghĩ Yến Vân Sơn sẽ nói cho
ông, còn về chuyện con trai ông bị giết,
tôi có thể đảm bảo chắc chắn không phải
anh Triệu Phong và người của nhà họ Yến
làm mà có một thể lực sau lưng nào đó"
Kim Nam nói.
Thể lực nào đó?" Trong lòng Chung
Trường Phong thoảng run lên, xem ra, cái
chết của con trai mình không đơn giản
như vậy.
“Những gì có thể nói tôi đều đã nói cả rồi,
còn chuyện ông muốn tìm Triệu Phong
báo thù thì do ông tự quyết định, có điều
tôi có thể đảm bảo nếu ông muốn nhà họ
Chung được bình an vô sự thì tốt nhất
đừng có tìm anh Triệu Phong và nhà họ
Yến gây phiền phức gì!"
Cùng lúc đó, Lý Văn đã đi theo Triệu
Phong vào văn phòng.
“Anh Triệu Phong, em có một tin tức cực
lớn muốn báo cho anh!" Lý Văn nói với vẻ
thần bí.
“Không có hứng thủ!" Triệu Phong nói
thẳng.
Tên Lý Văn này ngoại trừ bình thường
hay uống rượu tán gái ra thì không có gì
đứng đàn cả, tin tức lớn trong mắt anh ta
đều là hôm nay theo đuổi nữ minh tinh
nào rồi mua được xe thể thao gì đại loại
như vậy, Lý Văn nuốt nước miếng, có
chút xấu hổ gãi đầu.
“Anh Triệu Phong, tin này thật sự rất
quan trọng, trước giờ anh vẫn luôn điều
tra gia tộc Hill đỏ, có người trong đó tới
tìm bố em, nói muốn đầu tư vào tập đoàn
Lý Thị.” Lý Văn nói.
Tin tức này khiến Triệu Phong có chút bất
ngờ. "Cậu nói cụ thể đi!"
"Gia tộc Hill kia có một người tên Harry,
ngày hôm qua đột nhiên tới tập đoàn Lý
Thị, nói là muốn đầu tư vào tập đoàn Lý
Thị, mở ra những điều kiện tốt và phong
phú, hơn nữa còn muốn giúp nhà họ Lý
tiến quân vào giới tài chính!” Lý Văn
thành thật nói,
“Bố cậu đồng ý sao?" Triệu Phong hỏi.
Lý Văn lắc đầu, tiếp tục nói: “Bố em biết
anh vẫn luôn điều tra họ, chắc chắn sẽ
không đồng ý với họ! Chỉ nói là sẽ xem
xét, bảo em tới đây xem ý anh thế nào!”
Triệu Phong khẽ mỉm cười, không ngờ lần
này gia tộc Hi lại chủ động tìm tới cửa.
“Trở về nói cho bố cậu rằng, trước hết cứ
bám trụ họ, nhất định phải nghĩ cách hẹn
được người của gia tộc Hill tới!”
Sau khi trở lại nhà họ Lý, Lý Văn lập tức
truyền đạt lại ý của Triệu Phong cho Lý
Hồng Bác,
Hôm sau. Văn phòng chủ tịch tập đoàn Lý
Thị.
Harry mặc tẩy trang phẳng phiu ngôi
trước mặt Lý Hồng Bảo, nhìn qua dảng vẻ
rất nho nhã lẽ độ, căn bản không thể nhìn
ra là một tên sát thủ giết người không
chớp mắt./threads/giac-mo-ty-phu-full.6623/
“Ông Lý Hồng Bác, ông suy nghĩ thế nào
rồi?" Harry mỉm cười hỏi.
"Anh Harry, đây là chuyện quan trọng, tốt
nhất nên để tôi gặp anh Hill một lần, tôi
muốn đích thân bàn chuyện với anh ấy
một cách cụ thể" Lý Hồng Bác nói.
Khóe miệng Harry không khỏi cong lên
nói: "Việc này ông Bác yên tâm, tôi hoàn
toàn có thể đại diện cho anh Hill để đưa
ra quyết định, cho nên có chuyện gì ông
cứ việc nói cùng tôi là được!"
Lý Hồng Bắc nhíu mày, sắc mặt rõ ràng
trở nên không vui.
“Muốn bàn chuyện làm ăn buôn bán với
Lý Hồng Bác tôi mà ngay cả gặp mặt
cũng không được, chuyện này truyền ra
ngoài không phải khiến người ta chê cười
nhà họ Lý tôi sao? Nếu anh Hill có thành
ý thì gặp mặt nói, còn nếu không chịu
gặp mặt thì tôi thấy chuyện này nên bỏ
đi!" Nói rồi Lý Hồng Bác lập tức bảo thư
kỷ chuẩn bị tiền khách.
Thấy Lý Hồng Bác như vậy, Harry có chút
khó xử. "Ông Bác, chuyện này tôi cần
phải về xin chỉ thị của anh Hill, cụ thể còn
phải xem quyết định của anh ấy thế nào."
Harry giải thích nói.
Lý Hồng Bác gật đầu nói: "Vậy thì tôi sẽ
chờ tin của anh!” Harry đi rồi, Lý Hồng
Bác lập tức bảo toàn bộ mọi chuyện cho
Triệu Phong. Triệu Phong cũng đã chuẩn
bị sẵn sàng. Harry vừa rời khỏi tập đoàn
Lý Thị đã bị người của Kim Nam theo dõi
Nửa tiếng sau... Điện thoại của Triệu
Phong vang lên, là Kim Nam gọi tới.
“Xin lỗi anh Triệu Phong, cái tên Harry
này rất giảo hoạt, ba đội của tôi đều bị
anh ta cất đuối..."
Giọng điệu Kim Nam qua điện thoại vô
cùng áy náy. Phải biết rằng chuyện này
không thành anh ta cũng cực kỳ không
vui.
Tuy rằng Triệu Phong không vui nhưng
cũng không nói gì nữa, nếu như Harry cứ
như vậy mà bị người của Kim Nam đuổi
kịp thì có lẽ gia tộc Hill này cũng không
khó đối phó như vậy.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lý Hồng Bác
đã nhận được điện thoại của Harry
Hill Charlie đồng ý gặp mặt Lý Hồng Bác,
nhưng thời gian và địa điểm gặp mặt cụ
thể còn phải xem xét.
Sau khi ngất điện thoại, trong lòng Lý
Hồng Bác không khỏi chửi thầm, gặp mặt
thôi mà cũng phải lén lút như vậy, nếu
không phải Triệu Phong muốn dụ bọn họ
ra, lần hợp tác này Lý Hồng Bác đã thẳng
thừng từ chối rồi!
Tòa nhà Green Sky.
Bên trong văn phòng, khi Mộc Hồng Diệp
đang thu dọn tài liệu chuẩn bị tan làm thì
Triệu Phong đột nhiên đi tới văn phòng
của cô ấy.
Hai mắt Mộc Hồng Diệp sáng ngời, không
ngờ hôm nay Triệu Phong lại tới sớm như
vậy.
“Hồng Diệp, hôm nay ngoài của công ty
có rất nhiều người mang hoa tới, tôi thấy
cô đúng là chạy trời không khỏi năng."
Triệu Phong trêu chọc nói.
Những năm gần đây, bởi vì Triệu Phong
không ở bên cạnh, mọi người đều cho
rằng Mộc Hồng Diệp đang độc thân cho
nên hầu như ngày nào cũng có rất nhiều
cậu chủ nhà giàu đứng chờ trước cửa
công ty.
Bọn họ tặng quà tặng hoa chỉ vì muốn
giành được tình cảm Mộc Hồng Diệp, mà
chuyện này lại khiến Mộc Hồng Diệp thấy
rất phiền.
“Lại có bao nhiêu người tới nữa?" Mộc
Hồng Diệp cưới hỏi, lúc đi làm đã phải
ứng phó, tan làm cũng phải xử lý đám
ruồi bọ này, thật sự khiến cô ấy mệt mỏi
cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Mười mấy người gì đó!" Triệu Phong nói.
Mộc Hồng Diệp đã thu dọn tài liệu xong,
đi tới trước mặt Triệu Phong nói, rất tự
nhiên khoác lên cánh tay Triệu Phong
cười nói: “Vậy thì từ hôm nay trở đi đám
người đó sẽ không tới đây tặng hoa nữa!”
Hai người cứ như vậy đi thẳng ra ngoài
cửa.
Khi đi tới cửa, đám đàn ông đang cầm
hoa kia thấy Mộc Hồng Diệp khoác tay
người đàn ông lập tức muốn bùng nổ.
“Nữ thần của tôi, không ngờ lại khoác tay
một người đàn ông!” "Tên nhãi kia là ai!”
“Không được, tôi phải hỏi cho rõ ràng!
Mấy tên đàn ông lập tức vén tay áo chuẩn
bị tới trước mặt Triệu Phong gây chuyện,
Nhưng những người này vừa mới đi được
vài bước, không biết là ai trong đám
người đột nhiên hồ lên.
"Anh ấy là ông chủ tập đoàn Phi Vũ." Lời
vừa nói ra lập tức khiến mấy tên đàn ông
kia lúng túng.
Mấy người đi được một đoạn lập tức bày
ra dáng vẻ giả vờ gọi điện thoại rồi quay
đầu rời đi.
Triệu Phong đương nhiên chú ý tới những
điều này, nhưng anh cũng không thèm so
đo với họ.
Chỉ là trong lòng tính toán sau này không
có chuyện gì thì sẽ thường tới đây hơn,
dù sao thì đảm ruồi bọ cũng rất phiền
toái.
Chương 973: Sát thủ xuất hiện
Triệu Phong vốn dĩ muốn cùng Mộc Hồng
Diệp đi ăn nhưng Mộc Hồng Diệp lại nhất
quyết muốn về nhà nấu cơm.
"Gần đây tôi học được vài món mới, anh
không muốn nếm thử sao?"
Triệu Phong đương nhiên biết tay nghề
của Triệu Phong, so với mấy đầu bếp tay
nghề kém ở các quán cơm thì có lẽ tốt
hơn nhiều,
Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp đi tới siêu
thị mua chút đồ ăn rồi chuẩn bị về biệt
thự Thiên Vân Sơn.
Vừa tiến vào biệt thự, Triệu Phong vô tình
thấy một bóng dáng lấp ló phía rừng cây.
Triệu Phong chỉ cho rằng đó là vệ sĩ của
nhà Mộc Hồng Diệp tìm tới nên. không để
ý lãm.
“Không ngờ vệ sĩ gia tộc đưa tới lại ngày
càng chuyên nghiệp hơn.” Vừa mở cửa
biệt thự Triệu Phong vừa nói.
Mộc Hồng Diệp sửng sốt nói: "Mấy ngày
nay tôi không thấy động tĩnh gì đã bảo họ
rời đi rồi!”
Ong... Một dự cảm chẳng lành dâng lên
trong lòng Triệu Phong. Hai bóng người
vừa rồi đều không phải người của gia tộc!
“Không hay rồi!” Triệu Phong vừa dứt lời.
Đoàng! Tiếng súng lập tức vang lên.
"A..."
Triệu Phong phản ứng cực kỳ nhanh, lập
tức ẩn đầu Mộc Hồng Diệp xuống mới có
thể tránh được viên đạn.
Thế nhưng Triệu Phong lại không may
mắn thoát khỏi, viên đạn bắn vào thủy
tinh, của một nhát vào cánh tay Triệu
Phong.
Máu tươi không ngừng chảy ra.
"Anh bị thương." Mộc Hồng Diệp thấy thế,
lập tức giữ chặt cánh tay Triệu Phong
“Không sao đâu! Mau vào đi!" Chỉ trong
nháy mắt, Triệu Phong đã dùng cánh tay
kia mở cửa ra, một tay giữ lấy Mộc Hồng
Diệp, cúi người đi vào biệt thự, núi phía
sau cánh tủ.
Đoảng! Cùng lúc đó, một tiếng súng lại
vang lên lần nữa! Lần này, viên đạn bắn
thẳng vào mặt tủ, tạo thành một lỗ đen
lớn.
Triệu Phong tức giận không ngừng tìm
kiếm vị trí tay súng, trong lòng hận không
thể lập tức lao ra làm thịt tên khốn đó.
Có điều, nghĩ đến Mộc Hồng Diệp vẫn còn
ở đây, nếu như anh cứ như vậy lao ra, có
người khác xông tới thì phiền phức to!
Một phút trôi qua, tiếng súng không vang
lên nữa.
Nhưng Triệu Phong biết, tay súng đó chắc
chắn chưa đi, chỉ đang đợi mình thò đầu
ra thôi.
"Trốn ở đây đi, đừng đi ra!" Triệu Phong
cẩn thận dặn dò Mộc Hồng Diệp.
Trước mắt cứ trốn như vậy cũng không
phải cách, Triệu Phong chỉ có thể dựa vào
chính mình để dụ tay súng ra.
“Anh nhất định phải cẩn thận đẩy..." Mộc
Hồng Diệp đỏ mặt nói.
Triệu Phong khẽ mỉm cười gật đầu, ngay
sau đó hai chân dùng lực, khom người
nhảy từ ngăn tủ tới tránh sau sô pha.
Khi Triệu Phong dựa vào cửa sổ, tiếng
súng lại một lần nữa vang lên!
Lúc này tên sát thủ kia dường như đã
đoán được vị trí của Triệu Phong, viên
đạn trực tiếp bản gần trúng chỗ của Triệu
Phong, chị các đầu anh chưa tới năm
xăng tỉ mét,
“Mẹ nó chứ?”
Trong lòng Triệu Phong măng thầm, tay
súng này kiên nhẫn hơn nhiều so với
những tên anh từng gặp trước đây.
Sau khi xác nhận đại khái vị trí của tay
súng, Triệu Phong lấy điện thoại ra, trực
tiếp gọi cho hai vệ sĩ trước đây của Mộc
Hồng Diệp, bảo họ chuẩn bị tới xử lý tay
súng kia.
Thế nhưng mãi vẫn không có người nghe
máy. Trước mắt không thể dựa vào cái gì
nữa.
Vị trí của tay súng ở ngay ngoài cửa Sổ,
Triệu Phong chỉ có thể nghĩ cách vòng
qua cửa sổ mới có thể có cơ hội bất được
tay súng.
Triệu Phong lại một lần nữa nhảy về phía
bên cạnh Mộc Hồng Diệp. Lúc này tay
súng vẫn chưa nổ súng, có vẻ như đã rời
khỏi vị trí.
“Lát nữa đi ra ngoài em không cần làm gì
cả, chỉ cần tránh bên ngoài gara thôi!”
Triệu Phong nói nhẹ bên tai Mộc Hồng
Diệp! “Vậy còn anh?" Trong lòng Mộc
Hồng Diệp tràn đầy lo lắng hỏi!
Triệu Phong cảm thấy ấm áp, có điều
khóe miệng lại cong lên một nụ cười lạnh:
"Có người muốn giết tôi, sao có thể dễ
dàng như vậy được!"
“Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì
đâu!”
Hai người cong người rời khỏi biệt thự, đi
tới trước gara, Triệu Phong đưa Mộc
Hồng Diệp tới một góc gara, còn dùng ít
đồ che chắn cho Mộc Hồng Diệp.
Veo...
Trong bóng đêm, bóng dáng Triệu Phong
vô cùng quỷ dị, trực tiếp bật tường ra
khỏi biệt thự, nhanh chóng chạy tới phía
sau nhi.
Đoàng! Quả nhiên! Đúng như Triệu
Phong dự đoán.
Khi sắp tới rừng cây, tiếng súng lại một
lần nữa truyền tới, chẳng qua lần này
tiếng súng rất gần, viên đạn cũng trực
tiếp bạn tới cái cây phía sau Triệu Phong.
Triệu Phong nhìn thấy một bóng đen cách
đó không xa, khóe miệng lộ ra một nụ
cười lạnh lẽo!
Mà tên sát thủ đó cũng đã phát hiện ra vị
trí của Triệu Phong. Đoàng Đoảng!
Đoàng! Ba tiếng súng liên tiếng, muốn cử
như vậy mà giết chết Triệu Phong.
Nhưng điều sát thủ không ngờ là khi anh
ta kéo cò súng thì trong nháy mắt Triệu
Phong đã biến mất như bốc hơi.
Biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt anh ta!
"Con mẹ nó cũng quả là thần kỳ rồi!” Sát
thủ đứng dậy định rời đi.
Dù sao thì Triệu Phong cũng quả quỷ dị,
hơn nữa cũng ở quá gần mình, việc bại lộ
đối với sát thủ cũng không có lợi gì.
Khi sát thủ đang muốn từ bỏ việc truy
đuổi Triệu Phong thì đột nhiên cảm giác
được sát khí lạnh lẽo ngay sau lưng.
"Mới có như vậy mà đã từ bỏ à? Chẳng lẽ
không muốn thử xem có thể giết tôi
không sao?"
Giọng nói lạnh lẽo của Triệu Phong truyền
tới sau lưng tên sát thủ.
Sát thủ nghe vậy trong lòng không khỏi
kinh hãi, khi anh ta quay đầu về phía
giọng nói thì Triệu Phong đã cách anh ta
chưa tới hai mét.
“Đáng chết!” Thấy rõ khuôn mặt Triệu
Phong, sát thủ thầm chửi một tiếng. Một
tay hướng về phía hồng, rút súng lục ra.
Họng súng không ngừng bắn về phía
Thám Phong! Đoàng!
Đoảng Toàn bộ băng đạn đều bắn ra toàn
bộ trong thời gian chưa đầy hai giây.
Nhưng điều khiến anh ta tuyệt vọng là,
không viên nào bạn trung Triệu
Phong.
Triệu Phong lại một lần nữa biến mất một
cách kỳ lạ trước mặt anh ta "Gặp quỷ rồi!”
Sát thủ ném súng đi, cất bước muốn
chạy. Danh!
Sát thủ mới chạy được vài bước bèn cảm
giác được một sức mạnh to lớn đột kích,
cả người lập tức bay ra ngoài.
Phật! Một ngụm máu tươi phun ra từ
miệng sát thủ.
Anh ta không thể tin được mình đang đối
diện với loại người gì, ngay cả súng cũng
không thể giết chết, thậm chí còn khiến
chính mình ăn một cú đấm.
Triệu Phong tức giận đi tới trước mặt tên
sát thủ một lần nữa. Trực tiếp bóp chặt
lấy cổ tên sát thủ. “Nói, ai phải mày tới!”
Giọng nói Triệu Phong lạnh bằng. "Tôi
nói... tôi nói!" Sát thủ liều mạng hét.
Triệu Phong hơi thả lỏng sức lực, chờ sát
thủ nói ra tên chủ mưu phía sau.
Nhưng trong nháy mắt, tên sát thủ này
vẫn chưa từ bỏ vọng tưởng giết chết
Triệu Phong!
Veo!
Không biết từ khi nào trong tay sát thủ
xuất hiện một con dao găm, hung hăng
đâm về phía yết hầu Triệu Phong.
Một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua, tốc độ
của Triệu Phong càng nhanh hơn, trực
tiếp giơ tay bắt lấy cánh tay sát thủ.
Răng rắc! "A!"
Kế hoạch ám sát bằng dao găm thất bại,
cánh tay sát thủ lập tức bị Triệu Phong bẻ
gãy.
Con dao găm rơi xuống mặt đất. Triệu
Phong nhặt dao găm lên, trực tiếp đâm
vào cánh tay sát thủ. Giọng nói lạnh như
băng của Triệu Phong lại một lần nữa
vang lên.
"Cho anh một cơ hội cuối cùng, mau nói
ra kẻ chủ mưu phía sau, tôi sẽ cho anh
được thoải mái hơn!”
“Đừng có mơ! Giết tôi luôn đi!" Sát thủ
quật cường nói.
Kết quả này cũng không khiến Triệu
Phong bất ngờ, ngược lại khóe miệng lại
lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Phật!
Triệu Phong trực tiếp rút con dao găm ra,
đam vào cánh tay khác của sát thủ!
“A.
Tiếng kêu thảm thiết của sát thủ vang
vọng khắp sườn núi!
nhóm zalo: https://zalo.me/g/zivpdz264