Chương 998: Thời gian thấm thoát trôi qua Khi Triệu Phong nhìn thấy Mộ Dung Thu xuất hiện.. Trong một lúc, hàng ngàn tâm sự và cảm xúc chạy thẳng lên não, Vẻ mặt Triệu Phong kích động, hai mắt hơi đỏ lên. "Bà nội..." Triệu Phong gọi lên hai tiếng mà đã lâu rồi anh không cất lên. Mộ Dung Thu mỉm cười, ân cần và chậm rãi đi tới trước người Triệu Phong. “Trở về là tốt rồi!" Mộ Dung Thu nói, nắm lấy tay Triệu Phong. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Triệu Phong không kìm chế được cảm xúc trong lòng. Nước mắt từ khóe mắt anh từ từ chảy xuống. Mộ Dung Thu cười cười, vươn tay giúp Triệu Phong lau nước mắt: "Đứa trẻ ngốc, trở về là tốt rồi..." Triệu Văn Thạch ở bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng bồi hồi, nếu không phải vì tiến hành đánh giá dòng tộc với Triệu Phong, mọi chuyện sẽ không như thế này... Ba người họ đến phòng khách, họ nói về những chuyện xảy ra trong vài năm qua, Mộ Dung Thư thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào Triệu Phong. “Nếu không phải ông già ông làm cải đánh giá gì đấy, cháu trai của tôi sao có thể phải đi ra ngoài nhiều năm như vậy!” Mộ Dung Thu than thở nói. Lúc này Triệu Văn Thạch mới nở nụ cười, ai có thể nghĩ rằng gia chủ của gia tộc Ngoan Nhân uy nghiêm lại có một mặt khó tin như vậy. "Bà già, bà nói ít vài câu đi, nếu không vượt qua những đánh giá này, Triệu Phong sẽ không thể danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí gia chủ, đây là chuyện tốt với cháu nó!" Triệu Văn Thạch giải thích. “Việc tốt?" Trong mắt Mộ Dung Thu lóe lên một tia sắc bén, nói tiếp: “Đối với tôi, cho dù thằng bé không phải là gia chủ thì cũng là cháu trai yêu quý nhất của tôi. Sau này nếu ông còn dám làm đánh giá gì nữa, đừng trách tôi không khách sáo, tôi không quan tâm ông là gia chủ hay là cái gì hết! Những lời nói của Mộ Dung Thu khiến Triệu Văn Thạch liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy... sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa, thằng bé đã vượt qua kỳ đánh giá lần này và trở thành gia chủ, đã đến lúc phải tính đến đến chuyện kết hôn với Mộc Hồng Diệp rồi!" Triệu Văn Thạch không có cách nào nói lại Mộ Dung Thu, vì vậy phải chuyển chủ đề sang chuyện cả đời của Triệu Phong. Triệu Phong cười khổ. Nhưng nhìn thấy quan hệ của ông bà tốt như vậy, Triệu Phong cũng thật lòng cảm thấy ghen tị. “Ông, bà, chuyện này cháu tự có sắp xếp riêng..." Triệu Phong không muốn nói nhiều về chuyện hôn nhân của mình. Nhưng khi Triệu Văn Thạch và Mộ Dung Thu nghe thấy điều này, biểu cảm của họ thay đổi ngay lập tức. "Làm sao có thể tự mình sắp xếp chuyện này được? Đều là do người lớn trong nhà chuẩn bị, giờ bà gọi điện cho Hồng Diệp, bảo cô ấy trở về bàn bạc cùng nhau!" Mộ Dung Thu nói xong liền nhấc điện thoại lên, định gọi cho Mộc Hồng Diệp. Thấy vậy, Triệu Phong vội vàng ngăn bà ấy lại, hơi ngượng ngùng nói: "Bà, chuyện này còn định tạo cho Mộc Hồng Diệp một bất ngờ. Mộ Dung Thu và Triệu Văn Thạch nhìn nhau một lúc, chợt hiểu ra, hai người cùng nở nụ cười. "Chà... người trẻ các cháu thích sự bất ngờ, vậy tạm thời chúng ta sẽ không hỏi về chuyện này nữa, nhưng các cháu phải tổ chức đám cưới lớn vào, Hồng Diệp đã ở trong gia tộc ta từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ, những năm qua cũng đã lo lắng nhiều cho cháu...”Mộ Dung Thu cười. Nói đến đây, Triệu Phong không khỏi cảm thấy hơi phức tạp. Bởi vì ngoài cảm giác mắc nợ Mộc Hồng Diệp, trong lòng anh còn cảm thấy có lỗi với Lâm Nhược Nhược. Kể từ khi đến Kinh Đô, mặc dù Triệu Phong vẫn sẽ liên lạc với Lâm Nhược Nhược, ngay cả Mộc Hồng Diệp cũng biết điều này, nhưng Mộc Hồng Diệp chưa bao giờ hỏi về chuyện đó. Thậm chí Triệu Phong cũng chủ động nhắc tới mấy lần, Mộc Hồng Diệp chỉ giả vờ như không nghe thấy, chuyện này cứ thế qua đi. Bây giờ, để kết hôn với Mộc Hồng Diệp, anh phải đối mặt với Lâm Nhược Nhược... Sau khi ăn tối với Triệu Văn Thạch và Mộ Dung Thu, Triệu Phong định rời đi. Mặc dù Mộ Dung Thu và Triệu Văn Thạch không nỡ để anh đi, nhưng họ biết Triệu Phong vận cần phải quay về Kinh Đô để giải quyết một số việc, cho nên họ cũng không ngăn cản. Ngày hôm sau. Triệu Phong đến Tập đoàn Phi Vũ như thường lệ, không ngờ mới sáng sớm đã thấy xe của Mộc Hồng Diệp đậu ở đó. Mấy ngày nay Mộc Hồng Diệp không có ở Kinh Đô vì một số dự án, nhưng cô ấy đã nghe về chuyện trong dòng tộc rồi nên vừa xuống máy bay đã vội vã chạy như bay về Tập đoàn Phi Vũ. Triệu Phong đến văn phòng, hóa ra Mộc Hồng Diệp đã đợi ở đó từ lâu, sự mệt mỏi sau chuyến hành trình dài khiến vẻ mặt của Mộc Hồng Diệp hơi mệt mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Phong bước vào, vẻ mệt mỏi đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt. Nhìn thấy Mộc Hồng Diệp đứng dậy đòn mình, Triệu Phong cười nhẹ, nhân cơ hội ôm Mộc Hồng Diệp vào lòng. “Mấy năm nay em đã làm việc chăm chỉ như vậy rồi, giờ đã đến lúc phải nghỉ ngơi!" Triệu Phong nói, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Mộc Hồng Diệp ở trong lòng mình, cảm thấy hơi xót xa. Mộc Hồng Diệp ngoan ngoãn gật đầu, vui mừng nói: "Những thứ này đều đáng giả, bây giờ anh có thể ngồi vào vị trí gia chủ, em nghĩ sau này mình sẽ không còn cực khổ như vậy nữa..." Trong lúc cả hai đang tận hưởng khoảng thời gian ấm áp hiếm hoi, điện thoại của Triệu Phong đột nhiên vang lên. Gọi đến là một số lạ. Triệu Phong khẽ nhíu mày, trong lòng hơi không vui. "Nghe đi! Anh vừa đảm nhận vị trí gia chủ nên chắc chắn sẽ rất bận rộn!" Mộc Hồng Diệp trầm ngâm nói rồi thoát ra khỏi vòng tay của Triệu Phong. Triệu Phong gật đầu, trả lời điện thoại. "Quay lại Kinh Đô rồi?" Điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, không ai khác mà chính là Yểm Khâu, Triệu Phong sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Yểm Khâu lại tìm đến minh nhanh như vậy. Về rồi, anh đừng lo lắng về khế ước, bây giờ tôi có thể giao nó cho anh.” Triệu Phong nghĩ rằng Yểm Khâu vẫn không chịu tin rằng khế ước là một cái bẫy. Yểm Khâu ở bên khia điện thoại nở một nụ cười tà mị: Tôi không phải muốn khế ước, chỉ muốn nói chuyện cùng anh, có tiện không?" Triệu Phong rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý. "Có thể." Vài tiếng sau. Triệu Phong một mình lái xe đến ngoại ô Kinh Đô. Sau khi dừng xe, Yểm Khâu đã sớm đứng chờ ở đó, thấy Triệu Phong xuống xe, Yếm Khẩu đi tới. "Nói đi!" Triệu Phong lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Yểm Khâu. Yểm Khâu nhận lấy điếu thuốc, châm lửa xong, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Không ngờ rằng thứ mà Phượng Cửu tôi theo đuổi cả đời hóa ra lại là một trò lừa bịp, bây giờ đột nhiên không còn mục tiêu, tôi cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa... Sự sâu lắng của Yếm Khâu khiển Triệu Phong hơi kinh ngạc. “Sao, anh muốn rời đi?" Triệu Phong cười nói. Yếm Khâu lắc đầu: "Bây giờ tôi không còn mặt mũi nào trở lại nhà họ Yên, cũng không muốn đối mặt với bọn họ, tôi muốn gia nhập gia tộc Ngoan Nhận!" Triệu Phong sửng sốt, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Mặc dù mọi việc trong dòng tộc về cơ bản đều do anh đảm nhiệm, nhưng để một người như Yểm Khâu gia nhập vào dòng tộc hoàn toàn tương đương với việc đặt một quả bom hẹn giờ. Yểm Khâu dường như nhìn thấu được nỗi lo lắng của Triệu Phong, anh ta giải thích: "Những người đưa tôi trở lại lúc đó là những người từ dòng tộc ngầm. Nếu không phải năm đó vợ tôi dùng mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội sống của tôi thì tôi đã không có ngày hôm nay." "Vì vậy, gia nhập gia tộc Ngoan Nhân là cơ hội duy nhất để tôi có thể liên lạc với họ. Tôi muốn trả thù cho cô ấy... Chương 999: Một đóa hoa không bằng trăm đóa hoa Triệu Phong vẫn còn do dự. Để Yểm Khâu gia nhập dòng tộc là một con dao hai lưỡi, nếu khả năng của anh ta có thể được gia đình sử dụng, Triệu Phong sẽ giải quyết được rất nhiều rắc rối, nhưng nếu Yểm Khâu muốn trả thù thì chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. “Chuyện này tôi cần cân nhắc!” Triệu Phong nói thẳng. Tất nhiên Yểm Khấu hiểu được lo lắng của Triệu Phong, cười nhạt nói: Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Vấn đề trả thù là chuyện cá nhân của tôi, nên tôi hiểu rất rõ sự lo lắng của anh, tôi sẽ không ép buộc..." Sau đó, Yểm Khâu chuẩn bị đứng dậy rời đi. "Đợi đã!" Lúc này, Triệu Phong đột nhiên gọi Yểm Khâu lại. Yếm Khâu quay lại, hơi kinh ngạc. "Tuy rằng tôi không thể để anh gia nhập dòng tộc, nhưng tôi có thể giúp anh tiếp xúc với những gia tộc ngầm mà anh phải đối phó. Về phần còn lại thì phải xem bản thân anh... Triệu Phong nói. Đây là cách duy nhất mà Triệu Phong có thể nghĩ ra để cả hai bên đều hài lòng. Dựa trên sự hiểu biết của anh về Yểm Khâu, vì chuyện này mà sau này Yếm Khâu chắc chắn sẽ nợ anh một ân huệ lớn. Sự ưu ái này sẽ khiển Yểm Khâu giúp gia tộc Ngoan Nhận làm nhiều việc trong tương lai, thậm chí anh ta sẽ trở thành một quân cờ quan trọng của gia tộc Ngoan Nhân! Khi Yểm Khâu nghe thấy cách làm này, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh ta. "Được! Tôi sẽ nhớ rõ tình nghĩa này!" Nói xong, Yểm Khấu liền rời đi. Cùng ngày, Triệu Phong cũng liên lạc với Vân Lão, người trong dòng họ và kể lại mọi chuyện, "Chuyện này cậu bảo Yếm Khâu liên lạc với tôi đi, vừa hay có thể mượn tay của anh ta để trấn áp những dòng tộc ngầm kia, anh không biết bọn họ đã bắt đầu có ý đồ xấu với gia tộc Ngoan Nhân..." Vân Lão nói. Cùng ngày, sau khi trở về văn phòng Tập đoàn Phi Vũ. Một cảnh tượng khiến Triệu Phong bất ngờ đã xảy ra, lúc này Yển Khả Nhi đang nắm tay Mộc Hồng Diệp, vừa nói vừa cười, trò chuyện không ngớt ở đó. Mối quan hệ giữa hai người này trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào? Triệu Phong ngạc nhiên, Mộc Hồng Diệp thấy Triệu Phong đi vào liền nói: "Nếu việc mọi việc đều đã làm xong, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay là sinh nhật của Khả Nhi!" Triệu Phong không khỏi thầm cười khổ, Yển Khả Nhi tự nhiên lại tìm đến đây, không biết lại định làm cái quái gì. “Cô tới đây làm gì?" Triệu Phong không nhịn được hỏi. Yển Khả Nhi cười nhẹ, trừng mắt nhìn Triệu Phong một cái, nói: "Tôi đến đây là vì chị Diệp mời, liên quan gì đến anh?" Lúc này Mộc Hồng Diệp cũng đứng ra bênh vực: "Khả Nhi bây giờ là em gái của em, bọn em gặp nhau anh cũng muốn quản à?" "Không quản, không quản..." Triệu Phong mỉm cười nói. Phụ nữ ở cùng nhau chỉ có hai chuyện, ngoại trừ đi mua sắm thì chính là đi mua sắm cùng nhau! Cùng ngày hôm đó, Yến Khả Nhi và Mộc Hồng Diệp kéo Triệu Phong đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở Kinh Đô. Sự xuất hiện của hai người đẹp này suýt gây náo loạn trước trung tâm thương mại. Nếu không có Triệu Phong, có lẽ đã một số kẻ ngỗ ngược tiến tới bắt chuyện rồi. . Ngay khi bước vào trung tâm mua sắm, Yến Khả Nhi và Mộc Hồng Diệp còn chưa đi được nửa vòng, trung tâm mua sâm đột nhiên trở nên náo loạn. Ba người Triệu Phong cũng lộ vẻ kinh ngạc. "Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?" Bởi vì nhiều nhân viên bảo vệ trong trung tâm thương mại đang tập trung lại để thu dọn! Ngay khi ba người Triệu Phong chuẩn bị rời đi, đột nhiên có tiếng động truyền tới từ cửa trung tâm thương mại. Xung quanh là một nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen, một người đàn ông trung niên có khí chất bất phàm vội vàng bước vào. Có thể thấy người đàn ông trung niên đang rất lo lắng, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi. “Cậu Triệu, cô Mộc, cô Yến, thật xin lỗi, tôi đến muộn, không biết mọi người ghé thăm!” Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt ba người, cung kính nói. Cả ba người sững sờ trong giây lát, vị Mộc Hồng Diệp ở Kinh Đô đã lâu nên nhận ra người này chính là chủ sở hữu của trung tâm mua sắm lớn nhất Kinh Đô, Lâm Côn. “Ông chủ Lâm không cần phải khách sáo, chúng tôi chỉ định đi dạo một vòng thôi... có vẻ hôm nay mọi người đang định dọn dẹp trung tâm, không biết là tại sao?" Mộc Hồng Diệp nói. Lâm Côn vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: "Biết tin ba người tới đây tôi mới bảo bọn họ dọn dẹp trung tâm, SỢ sẽ quấy rầy ba người!" Cả ba không nói nên lời. "Ông chủ Lâm, ông hơi " Triệu Phong định nói, nhưng nghĩ nghĩ lại không nói ra, sợ rằng sau khi mình nói ra Lâm Côn sẽ suy nghĩ nhiều hơn. “Vâng... ý của cậu Triệu là bây giờ tôi bảo bọn họ quay về?" Lâm Côn đoán được ý của Triệu Phong, nhưng không rõ lâm. “Bỏ đi, chúng tôi cũng phải đi rồi, ông chủ Lâm cứ tiếp tục công việc bình thường đi!” Triệu Phong mỉm cười. "Vâng vâng... chỉ là mong cậu chủ Phong nhận lấy, đây là tấm lòng của Lâm Côn tôi!" Lúc này Lâm Côn lấy ra một chiếc thẻ bạch kim của trung tâm thương mại, chỉ cần có thẻ này, mọi chi tiêu trong trung tâm thương mại đều miễn phí, sẽ được tính dưới tên Lâm Côn.. Có thể nói, tấm thẻ này là do Lâm Côn đặc biệt tạo ra kết thân với những nhân vật lớn, cả Kinh Đô có không tới mười cái. Bây giờ ông ta đưa liền ba cải cho Triệu Phong! "Ông chủ Lãm, sao ông phải làm như vậy!" Triệu Phong cười khổ. Nhưng Mộc Hồng Diệp và Yến Khả Nhi đã coi đó là điều hiển nhiên mà nhận lấy. Họ không hề thiếu tiền, nhưng phụ nữ không có chút sức phản kháng nào đối với loại thẻ mua sắm này, "Cậu Triệu, đây chỉ là chút lòng thành, anh đừng từ chối!” Lâm Côn nói. Đã vậy, Triệu Phong không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận. Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, trong lòng cả ba đều có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Chỉ định đi mua sắm, không ngờ lại gây náo loạn như vậy. “Có vẻ sau này chúng ta vẫn nên cố gắng ra ngoài càng ít càng tốt, bây giờ không ai ở Kinh Đô là không biết anh!” Mộc Hồng Diệp cười với Triệu Phong. Triệu Phong giang hai tay ra tỏ vẻ vô tội, không ngờ sau khi Tập đoàn Phi Vũ lớn mạnh, anh lại mất đi rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Vì vậy anh không khỏi liên tưởng tới việc mình sẽ phải đối mặt với tình huống kiểu này sau khi kế thừa gia tộc Lamg Nhân! Dù sao cũng sẽ có nhiều người muốn nịnh bợ anh hơn... Ngày hôm sau, Yến Khả Nhi đang xử lý một số tài liệu của công ty trong văn phòng. Kể từ khi Yến Vân Sơn từ chức, Yến Khả Nhi đã tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của gia đình, mỗi ngày cô ấy đều rất bận rộn, cũng rất không vui. Nhìn vào núi tài liệu trước mặt, Yến Khả Nhi có ý muốn đốt chúng đi. Đúng lúc này, điện thoại của cô ấy đột nhiên vang lên. Nhìn thoáng qua, là Triệu Phong gọi tới. Lúc đầu Yến Khả Nhi hơi ngạc nhiên, sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười đã nhiều ngày không xuất hiện. "Tôi muốn nhờ cô một việc!” Giọng nói của Triệu Phong từ trong điện thoại vang lên. Yến Khả Nhi hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Nhờ tôi giúp mà anh còn có thái độ này?" Triệu Phong cười khổ nói: "Vậy tôi vẫn nên nhờ người khác giúp đỡ thì hơn!" Yến Khả Nhi lo lắng, vội vàng nói: "Được rồi được rồi... anh nói đi, bây giờ ai cũng biết cậu chủ Phong anh ở Kinh Đô có vô số người muốn lập tức xách dép cho anh, tìm một người phụ nữ yếu đuối như tôi thì có chuyện gì?" “Ngày mai cô giúp tôi đưa Mộc Hồng Diệp đến nhà hàng trên tầng cao nhất, của khách sạn Thiên Hòa... nhưng đừng để cô ấy biết rằng tôi nhờ cô đưa cô ấy đến!” Triệu Phong nói. Chương 1000: Thanh mai trúc mã Yển Khả Nhi không khỏi hơi kinh ngạc, tự hỏi Triệu Phong định làm gì? "Anh muốn làm gì vậy? Thần thần bí bí..." Yển Khả Nhi nghi ngờ hỏi. Triệu Phong cười nhẹ. "Cầu hôn!" Ngay khi nghe được câu nói này, Yển Khả Nhi cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động. Dù biết mình và Triệu Phong không có khả năng, nhưng khi biết tin cô ấy không khỏi cảm thấy thất vọng. Yến Khả Nhị buồn bã và im lặng một lúc lâu. "Sao vậy? Nếu không được thì thôi vậy..." Triệu Phong nói. Yến Khả Nhi chịu đựng sự mất mát trong lòng, thầm thở dài, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình. "Được! Tôi sẽ giúp anh, phải biết cô ấy còn là chị của tôi, tôi vẫn hiểu thế nào là vuốt mặt phải nể mũi! Yến Khả Nhi nhẹ giọng nói, “Được!” Thấy Yến Khả Nhi đã đồng ý, Triệu Phong không thèm quan tâm ai là mặt ai là mũi nữa, dù sao có thể làm tốt mọi việc là được rồi. Ngày hôm sau. Yến Khả Nhi đưa Mộc Hồng Diệp đến khách sạn Thiên Hòa. "Khả Nhi, em định làm gì mà bảo chị mặc cả váy dạ tiệc, dù là nói chuyện công việc cũng không cần phải trang trọng như vậy đúng không? Hơn nữa, ở Kinh Đô còn có ai không nể mặt nhà họ Yên em cứ nói với chị, ngày mai chị sẽ cho người đó phá sản!" Mộc Hồng Diệp nói. Lúc này, Mộc Hồng Diệp đang mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, quý phái và trang nhã, lộ ra khí chất quyến rũ. Yến Khả Nhi đã làm rất tốt công việc che giấu trong mấy ngày mà không làm Mộc Hồng Diệp phát giác ra. "Dù sao chị cứ nghe lời em là được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, tiện thể chị giúp em một lần xem, với mấy chuyện làm ăn kiểu này kinh nghiệp của em rất ít! Yến Khả Nhi chân thành nói. Trong lúc háo hức, cũng cảm thấy vui vẻ cho bản thân, vì sau đêm nay, cô ấy có làm quen được hoàng tử piano, có thể gặp được nam thần mà cô ấy hằng mơ ước. "Được rồi!” Thấy Yến Khả Nhi đã nói như vậy, Mộc Hồng Diệp không tiện nói thêm gì nữa. Ngay khi bước vào sảnh khách sạn, Mộc Hồng Diệp dường như nhận ra điều gì đó. Bởi vì hiện tại đại sảnh không có ai cả, thậm chí đến lễ tân cũng không có, chuyện này quả bất thường đối với khách sạn Thiên Hòa “Yến Khả Nhi, em nói thật cho chị biết, em có đang giấu chị chuyện gì phải không?" Mộc Hồng Diệp đột nhiên nhìn Yên Khả Nhi đây nghi ngờ, Yển Khả Nhi cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mặt Mộc Hồng Diệp, nhanh chóng né tránh và nói: "Không, sao em lại có thể giấu chị được?" Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Mộc Hồng Diệp vẫn đi theo Yến Khả Nhi vào thang máy. Có một nhân viên phục vụ đang đứng trong thang máy, khi nhìn thấy hai người đi vào, khóe miệng người phục vụ nhếch lên, cười hỏi: "Cho hỏi có phải cô Diệp không?" “Đúng vậy." Mộc Hồng Diệp nói. “Mời đi theo tôi.” Người phục vụ cười nói. “Khả Nhi, em nói thật cho chị biết đi, có phải em đắc tội đến ai rồi không?” Mộc Hồng Diệp nghĩ đến một khả năng chính là có thể Yến Khả Nhi đã đắc tội người nào đó mà không dám nói cho người nhà biết nên muốn gọi cô ấy đến để giải quyết phiền phức. Nhưng không đúng, những chuyện như vậy chỉ cần gọi điện cho Triệu Phong không phải sẽ an toàn hơn sao? Yến Khả Nhi cũng lắc đầu, cố ý làm ra vẻ thần bí. Một lúc sau thang máy trực tiếp lên đến tầng trên cùng. Khi cả hai được dẫn vào nhà hàng. Trước cây đàn piano ở giữa nhà hàng, một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh. Nhưng bóng dáng này đã quá quen thuộc với Mộc Hồng Diệp, chính là Triệu Phong! Tiếng piano du dương chậm rãi vang lên, kèm theo hiệu ứng âm thanh đỉnh cao của nhà hàng khiến người ta không khỏi mê đắm! Những cánh hoa lily yêu thích của Mộc Hồng Diệp lập tức bay xuống toàn bộ sảnh tiệc, những cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống như một vũ điệu, hòa với tiếng đàn piano... Khóe miệng Mộc Hồng Diệp nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, những giọt nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt chỉ, không ngừng trượt trên má cô ấy. Yến Khả Nhi cũng bắt đầu khóc, nếu người đàn ông này thuộc về cô ấy, đó sẽ là một điều hạnh phúc, Một bản nhạc piano Phong mạn kết thúc. Triệu Phong quay lại, chào Mộc Hồng Diệp như một quý ông. Nước mắt Mộc Hồng Diệp lăn dài trên má, từng bước đi về phía Triệu Phong. Hai người ôm chặt lấy nhau! Giờ phút này, Mộc Hồng Diệp cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, cô ấy đã đợi giây phút này quả lâu, hơn 20 năm rồi. Mọi chuyện thực sự đang xảy ra trước mặt cô ấy, nhưng Mộc Hồng Diệp cảm thấy như mình đang mơ. Không biết họ đã ôm nhau bao lâu, Mộc Hồng Diệp mới từ từ bước ra khỏi giấc mơ này. “Là do anh chuẩn bị?” Mộc Hồng Diệp vui mừng, ngước mắt nhìn Triệu Phong. "Nhiều năm như vậy, em đã chịu rất nhiều uất ức, bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần em không rời khỏi anh, anh nhất định sẽ không rời bỏ em! Không ai có thể chia lìa chúng ta!" Triệu Phong chân thành nhìn Mộ Hồng Diệp. Mặt của Mộc Hồng Diệp đầy nước mặt, như thế tất cả sự bất bình đã bùng lên vào chính thời khắc này. "Anh có biết rằng trong những năm này em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ giống như hôm nay." "Đối với em mà nói, chỉ cần anh để Hồng Diệp ở bên cạnh anh là được!” Triệu Phong ôm Mộc Hồng Diệp vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Anh biết, sau này mình sẽ không chia xa, em lấy anh nhé!" Đúng lúc này, Triệu Phong đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương bình thường nhưng vô cùng tinh xảo, đặt trước mặt Mộc Hồng Diệp. Mặc dù Triệu Phong có thể mua chiếc nhẫn kim cương lớn hơn, nhưng ý nghĩa của nhẫn kim cương không thể đo đếm bằng tiền. Mộc Hồng Diệp lại không cầm được nước mắt, che miệng nhìn Triệu Phong, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. “Em đồng ý!” Mộc Hồng Diệp nghẹn ngào. Triệu Phong mỉm cười, từ từ đeo chiếc nhẫn vào tay Mộc Hồng Diệp. Đứng dậy, hai người hôn nhau... Yến Khả Nhị ở một bên đã cảm động đến nỗi rơi nước mắt từ lâu, trong lòng chứa đầy tâm sự. Nỗi uất ức tràn xuống mà Yến Khả Nhi... Giờ phút này, Yển Khả Nhi biết rằng mình không thể ở bên người đàn ông đó nữa, bởi vì so với hai mươi năm Mộc Hồng Diệp đã bỏ ra thì bản thân cô ấy còn kém xa. Cùng ngày hôm đó, không biết ai đã loan tin Triệu Phong cầu hôn Mộc Hồng Diệp. Toàn bộ Kinh Đô dậy sóng! Đặc biệt là ông chủ của các khách sạn lớn, họ nhanh chóng bắt đầu điên cuồng cải tạo và mở rộng. Chỉ để có thể trở thành nơi tổ chức hôn lễ của hai người. Ngay cả những công ty không đầu tư vào khách sạn cũng cố gắng hết sức để mua lại khách sạn sau khi biết tin, tạo cơ hội cho công ty của mình có từ cách tiếp nhận tổ chức đám cưới này. Có thể nói, toàn bộ Kinh Đô đã bị cuốn vào vòng xoáy vì đám cưới này Vài ngày sau. Trước cửa Tập đoàn Phi Vũ, hàng trăm người vây quanh cửa, hơn nữa dường như vẫn còn có người đang lũ lượt kéo đến. Các nhân viên bảo vệ không còn biết phải nói gì nữa rồi, những lời nên nói, nên khuyên họ không biết đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Thậm chí họ bất lực đến mức không nói được gì mà chỉ biết ngồi nhìn. Bởi vì sau khi tin tức về buổi cầu hôn được truyền ra, ngày nào cũng là cảnh tượng như vậy. Họ cũng biết rằng trừ khi ông chủ của mình đặt một ngày và đặt một khách sạn cụ thể, nếu không chuyện như vậy sẽ trở thành chuyện bình thường Nhiều người trong số này đến từ các tập đoàn khách sạn lớn, nhưng cũng có một số chủ khách sạn nhỏ không rõ tên tuổi, Họ cũng biết rằng cơ hội khó có thể rơi vào người mình, nhưng vẫn muốn chiến đấu để giành lấy, dù sao thì cơ hội này rất hiếm nên không ai muốn bỏ lỡ Nếu có thể bắt được đường dây này của Triệu Phong, tương lai chắc chắn sẽ giống mười dòng họ giàu có và quyền thế hàng đầu ở Kinh Đô! Ai lại sẵn sàng từ bỏ cơ hội như vậy chứ! Chương 1001: Mặt trời ban trưa Thấy người tới càng ngày càng đông, mấy bảo vệ có vẻ hơi luống cuống. "Có cần thông báo cho chủ tịch Phong không? Nếu chuyện này tiếp tục xảy ra tôi sợ sẽ xảy ra chuyện!" Nhân viên bảo vệ nói. Tình trạng hiện tại đã ảnh hưởng đến giao thông xung quanh. Lỡ như cán bộ điều hành cấp trên đi làm thấy cảnh này rồi trách móc, bọn họ không thể kham nổi, vì vậy phải tìm cách giải quyết. Nhưng các nhân viên bảo vệ nhìn nhau, không ai muốn lên trên báo cáo, Bởi vì họ biết rằng lúc này chắc Triệu Phong đang mở một cuộc họp ở công ty Dù vậy, chuyện ồn ào dưới lầu đã sớm truyền đến tại Triệu Phong. Từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của văn phòng nhìn xuống, tầng dưới trông rất rối loạn. Triệu Phong cười khổ, cũng không biết làm thế nào mà tin tức bị truyền ra ngoài. "Cậu Triệu, có cần tối xuống để xử lý không, càng ngày càng có nhiều người, nhóm người này cử chặn ở cửa công ty, ảnh hưởng đến việc ra vào của nhân viên!" Lúc này, Thượng Bân bước vào với vẻ mặt lo lắng. Triệu Phong suy nghĩ một lúc, cười nhạt nói: "Bọn họ muốn đợi thì cứ để họ đợi, chỉ cần không cản trở giao thông, đây chỉ là chuyện nhỏ, dù có đuổi đi thi ngày mai họ vẫn sẽ lại tới thôi!" Thượng Bân cười bất lực, nhóm người này đã ở đây mấy ngày, còn đúng giờ hơn nhân viên của Tập đoàn Phi Vũ họ, mỗi sáng từ 8 giờ đến 6 giờ đều đợi ở đó, giống như đi làm. ở lối vào của Tập đoàn Phi Vũ. Yến Khả Nhi nhìn đám đông ồn ào, do dự không biết có nên đi vào hay không. Bởi vì hôm nay cô ấy đến đây để thay mặt Yến Vân Sơn đưa một vài thứ cho Triệu Phong. Khi Yến Vân Sơn biết Triệu Phong đã đính hôn đã đặc biệt chuẩn bị một đôi vòng tay bằng ngọc trắng để tặng. Chiếc vòng bảng ngọc này là do nhiều năm trước Yến Vân Sơn ra giá cao mới mua lại được, vốn định làm của hồi môn cho Yến Khả Nhi, nhưng bây giờ lại tặng cho Triệu Phong. Các nhân viên an ninh rất tinh mắt, nhìn thoáng qua đã thấy xe của Yến Khải Nhi bên ngoài đám đông. "Tránh ra, tránh ra." "Để đường đi được không, đừng cản đường" Một số nhân viên bảo vệ đẩy đám đông ra. Tất nhiên, hành vi này của bảo vệ khiến nhiều người không hài lòng nhưng sự không hài lòng này nhanh chóng lăng xuống. "Cô Yến." Vài nhân viên an ninh đi đến bên cạnh Yến Khả Nhi, chào hỏi một cách kính cẩn, sau đó vội vàng bảo vệ bên cạnh Yển Khả Nhi. Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy bóng dáng của Yến Khả Nhi, những tiếng chửi rủa ban đầu đột nhiên biến mất, thậm chí còn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Yến Khả Nhi và nhóm nhân viên bảo vệ. "Vừa rồi là ai chửi thề?" Những nhân viên bảo vệ tất nhiên là cũng nghe thấy mấy tiếng đó, xấu xa nhìn mọi người. Mọi người có mặt lập tức im bặt, lúc này ai cảm nhận mình chửi thề, vậy không phải là tự tìm chết sao? "Bỏ đi, nhanh vào trong đi..." Yến Khả Nhi khuyên giải, cô ấy biết đám người này tới đây là vì chuyện gì, tất nhiên không muốn xúc phạm bọn họ. Nhân viên bảo vệ thấy vậy, gật đầu rồi hộ tống Yển Khả Nhi đi vào Tập đoàn Phi Vũ. Đền cửa phòng làm việc của Triệu Phong, Yển Khả Nhi đẩy vào. “Sao cô lại đến đây?" Triệu Phong không nhịn được mà nói đùa khi Yến Khả Nhi bước vào. Yển Khả Nhi bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, lấy trong túi ra một chiếc hộp cố, đặt trước mặt Triệu Phong. "Ông tôi biết anh chuẩn bị kết hôn, bảo tôi qua đưa đồ cho anh, anh xem qua đi!" Yến Khả Nhi nói. Triệu Phong cười nhẹ: "Thay tôi cảm ơn ông có." Nói rồi, Triệu Phong mở chiếc hộp ra. Một đôi vòng tay bằng ngọc bích màu trắng hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng trắng, Triệu Phong có thể nhìn ra rằng thứ này rất có giá trị. "Quà của ông cô đúng là đủ nặng... Triệu Phong cười. Dường như Yển Khả Nhi không quan tâm, dù sao cô ấy cũng không có hứng thú với những thứ này, cong môi đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trong phòng làm việc của Triệu Phong. Mới có một lúc, rõ ràng đã có nhiều người ở bên dưới hơn so với lúc Yến Khả Nhi vừa đến. "Dưới công ty anh có nhiều người tập trung như vậy, anh không định bảo hộ giải tán sao? Ngày nào cũng chặn ở đó như vậy cũng không phải cách!" Yến Khả Nhi nói. "Cứ việc chặn, tôi cũng hết cách, nói mấy lần rồi, hiệu quả không lớn, cũng không thể tìm người đuổi bọn họ đi..." Triệu Phong bất lực nói. "Họ là chủ của nhiều nhà hàng khác nhau, nghe nói anh sắp kết hôn nên muốn tranh giành cơ hội này, vì vậy mới đến tận đây. Anh chỉ cần dứt khoát đặt ngày hoặc đặt khách sạn là những người này sẽ giải tán. Ngày nào họ cũng chặn ở đây, làm chị Diệp không dám tới!” Ban đầu, Yển Khả Nhi định gọi Mộc Hồng Diệp cùng nhau đến, nhưng Mộc Hồng Diệp đã từ chối. Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì mỗi lần Mộc Hồng Diệp xuất hiện đều gây náo loạn... Triệu Phong đột nhiên nhận ra, anh cũng hiểu ra vì sao mấy ngày nay Mộc Hồng Diệp không đến gặp mình, hơn nữa lần nào sau khi tan làm đến công ty ăn cơm cùng nhau, cô ấy cũng đều có né tránh tránh, hóa ra là bởi vì đám người này! “Vậy để tôi đi xem xem." Triệu Phong cười bất lực, đứng dậy đi xuống lầu. Trước của công ty đang ồn ào, Triệu Phong xuất hiện lập tức trở nên yên tĩnh, đến thở cũng không dám. "Đây là câu Triệu đó sao? Không ngờ còn trẻ như vậy." "Không ngờ còn trẻ như vậy mà đã có được địa vị này, đúng là tuổi trẻ tài cao!" “Đừng nói nữa, xem cậu chủ Phong định nói gì! Lúc này, Triệu Phong đi tới trước mặt mọi người, sau khi liếc nhìn một vòng, anh nhẹ giọng nói: "Tôi biết mọi người đến đây làm gì, nhưng tôi vẫn chưa định ngày cụ thể cho việc đó!" "Cho nên tôi không thể trực tiếp đưa ra quyết định, bây giờ mọi người có thể gửi thông tin của mình cho quầy lễ tân của công ty, đợi đến lúc định được ngày, tôi sẽ sàng lọc từng người một!" "Vậy mọi người đừng Phong phí thời gian chặn ở đây nữa!" Đám đông bắt đầu náo loạn lên khi nghe thấy những lời này. "Nếu chủ tịch Triệu đã nói như vậy, chúng tôi sẽ không tập trung ở đây nữa. Anh yên tâm, trong hôm nay tôi sẽ giao tài liệu tới, hi vọng có thể làm chủ tịch Triệu hài lòng" "Chủ tịch Triệu, tôi hy vọng anh có thể cân nhắc về khách sạn của chúng tôi cho ngày lành. Chúng tôi là trang viên có lề đường ngoài trời và vườn hoa oải hương lớn nhất ở Kinh Đô! Chắc chắn sẽ không khiến anh phải thất vọng" "Cậu Triệu, tôi là nhà hàng Tụ Binh, các đầu bếp trong khách sạn của chúng tôi đều là những đầu bếp đã nhận được sao Michelin, hương vị chắc chắn rất tuyệt!" "Tôi là khách sạn Hải Phong. Sau khi cải tạo, khách sạn chúng tôi không hề kém cạnh so với khách sạn Thiên Hòa, dịch vụ chắc chắn sẽ khiến anh hài long!" Những người này bắt đầu tự giới thiệu về nhà hàng, khách sạn của mình, hy vọng có thể giành được sự chú ý của Triệu Phong. Được một lúc, mọi người lại trở nên ồn ào. Triệu Phong đau cả đầu, thực ra anh đã có kế hoạch riêng, không có ý định tổ chức đám cưới ở Kinh Đô. Thay vào đó, anh định đến đảo Nam La để tổ chức. Triệu Phong giơ tay ra hiệu, lúc này đảm đồng mới yên tĩnh trở lại. “Được rồi, đừng nói gì nữa, bây giờ gửi tài liệu đi, nếu ai còn ở đây thì tôi sẽ không khách sáo nữa!" Triệu Phong nói. Vừa dứt lời, đám đông lại trở nên yên lặng, không ai dám hé răng nửa lời. Bây giờ Tập đoàn Phi Vũ đang giống như mặt trời ban trưa ở Kinh Đô. Tiêu diệt bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay, không ai dám nghi ngờ lời nói của Triệu Phong. Lúc này, đã có mấy người vội vàng chạy tới quầy lễ tân. Họ định chuyển thông tin đến quầy lễ tân, đồng thời thiết lập mối quan hệ tốt với quầy lễ tân để có thể đặt thông tin khách sạn của mình ở vị trí dễ thấy nhất... Chương 1002: Kiểm soát trời đất Sau khi nhóm người nộp đầy đủ thông tin và giải tán thì trời đã xế chiều. Khi Triệu Phong trở lại văn phòng, thấy Yển Khả Nhi vẫn ở đó, anh định rủ Mộc Hồng Diệp đi dùng bữa cùng nhau. Nhưng gọi mấy lần vẫn thấy cô ấy tắt máy. Triệu Phong không khỏi kinh ngạc. Phải biết rằng điện thoại của Mộc Hồng Diệp gần như sẽ không bao giờ tật, đặc biệt bây giờ mới là buổi chiều, càng không thể tắt máy. "Yến Khả Nhi, cô có biết Mộc Hồng Diệp đã đi đâu không?" Triệu Phong nghỉ ngờ hỏi.. Yến Khả Nhi sửng sốt, cố gắng nhớ lại, nói: "Lúc sáng tôi gọi điện cho chị ấy, chị ấy nói là đang bận, nhưng nghe có vẻ bên đó là ở sân bay..." Sân bay? Mộc Hồng Diệp ra ngoài là chuyện bình thường. Hơn nữa, kể từ sau vụ bắt cóc lần trước, gia tộc Ngoan Nhân đã phải hai cao thủ bí mật bảo vệ, nên Triệu Phong không lo lắng cho sự an nguy của Mộc Hồng Diệp. Triệu Phong nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thành phố Giang Nam. Mộc Hồng Diệp xuống máy bay, muốn tìm cơ hội nói chuyện với Triệu Phong, nhưng do dự một lúc lại thôi. Mục đích chuyến đi của Mộc Hồng Diệp rất đơn giản, muốn gặp bạn gái của Triệu Phong, Lâm Nhược Nhược... Bên trong biệt thự Tổng Viên. "Cô chính là bạn gái của Triệu Phong, Lâm Nhược Nhược đúng không?" Mộc Hồng Diệp cười nhẹ, cố tình làm cho mình trong dịu dàng hơn, Lâm Nhược Nhược nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, mặc dù Mộc Hồng Diệp đã cố che giấu khí chất, nhưng Lâm Nhược Nhược trời sinh đã nhạy cảm, cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình không hề tầm thường. “Đừng lo lắng, tôi tên là Mộc Hồng Diệp!” Mộc Hồng Diệp nói. Mộc Hồng Diệp! Khi nghe thấy ba chữ này, Lâm Nhược Nhược mở to mắt! Cô ấy đã từng nghe Triệu Phong nhắc đến cái tên này, ấn tượng rất sâu đậm! Sau một hồi lâu, Lâm Nhược Nhược mới tỉnh lại từ trong cơn sửng sốt. "Có Một, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Lâm Nhược Nhược thấp giọng nói, cố gắng làm cho bản thân trông bình tĩnh hơn. Mộc Hồng Diệp khẽ gật đầu, nói: "Tôi đến đây là vì chuyện của Triệu Phong, chúng ta có thể thành thật mà nói, không cần che giấu, tôi biết tất cả mọi chuyện của cô và anh ấy!" Lâm Nhược Nhược kinh ngạc, chuyện tình cảm của cô ấy với Triệu Phong không phải chuyện đáng xấu hổ, tại sao Mộ Hồng Diệp lại như vậy! "Cô Mộc, cô nói vậy là sao?" Lâm Nhược Nhược nói. Ngày hôm đó... Mộc Hồng Diệp nói hết tất cả mọi chuyện của Triệu Phong cho Nhược Nhược... Ngày hôm sau, Kinh Đô, Tập đoàn Phi Vũ. Khi Mộc Hồng Diệp trở về Kinh Đô, Triệu Phong không biết rằng Mộc Hồng Diệp đã đến thành phố Giang Nam, càng không biết là cô ấy đã đến gặp Lâm Nhược Nhược. “Hồng Diệp, mấy hôm nay em không ở Kinh Đô sao?" Triệu Phong hơi tò mò, thắc mắc tại sao gần đây Mộc Hồng Diệp thường xuyên đi công tác, thậm chí thời gian ở với anh cũng ít hơn. Mộc Hồng Diệp cười nhẹ, nói: "Gần đây tòa Sky Green có một số dự án cần điều tra, nên em hơi bận..." Thấy Mộc Hồng Diệp nói như vậy, Triệu Phong cũng không hỏi quá nhiều. Hôm đó, Triệu Phong đưa Mộc Hồng Diệp đi tận hưởng thế giới của hai người. Bởi vì hai người đã đính hôn, Triệu Phong cũng chuyển thẳng vào biệt thự Thiên Vân Sơn. Màn đêm buông xuống, Triệu Phong nằm trên giường đã lâu vẫn không ngủ được. Từ khi Triệu Phong kế thừa vị trí gia chủ, anh đột nhiên trở nên sợ hãi, sợ một ngày mình sẽ trở thành một con tốt chỉ biết phục vụ cho dòng tộc mà mất mạng. Triệu Phong cũng đã nói với ông nội của mình về những điều này, nhưng Triệu Văn Thạch không thể cho anh quá nhiều lời khuyên. Đặt dòng tộc lên hàng đầu vẫn là lời khuyên của Triệu Văn Thạch đối với Triệu Phong. Hy vọng họ có thể chấp nhận... Sáng sớm hôm sau, Triệu Phong dậy sớm, nhưng Mộc Hồng Diệp vẫn sớm hơn Bữa sáng đã sẵn sàng và được dọn sẵn lên bàn. “Dậy sớm vậy, anh không ngủ tiếp sao?" Mộc Hồng Diệp cầm ly sữa đặc trước mặt Triệu Phong. Triệu Phong nhìn một vòng, trong mắt anh tràn đầy sự ấm áp. "Không được, hôm nay anh phải ra sân bay đón người..." Triệu Phong nhẹ giọng nói sau khi nhập một ngụm sữa. Mộc Hồng Diệp sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười: "Là nhân vật nào mà có thể khiến anh tự mình đi đón vậy?" Triệu Phong lắc đầu cười nói: "Chỉ là một vài người bạn mà thôi." Sau khi ăn xong, Triệu Phong lái xe đến sân bay quốc tế Kinh Đô. Lúc này, có rất nhiều người ra vào sân bay. Từ Nghị dẫn bốn người trẻ đi qua lối đi. Khi họ nhìn thấy Triệu Phong, mấy người Từ Nghị nhanh chóng đi tới. "Chủ tịch Triệu... Trong mắt Từ Nghị không khỏi hiện lên một tia hưng phần. Triệu Phong vỗ vai Từ Nghị nói: "Đã lâu không gặp, không cần gò bó!" Từ Nghị gật đầu, vội vàng giới thiệu bốn người trẻ tuổi phía sau với Triệu Phong. "Phương Tá, Cổ Viên, Hướng Dương, Lưu Kỳ... "Chào Chủ tịch Triệu!" Bốn người đồng thanh. Triệu Phong gật đầu với bốn người, coi như chào hỏi. Bốn người này đều là những nhân tài hàng đầu trong việc quản lý và vận hành công ty. Dù còn trẻ nhưng họ đã có được sự công nhận trong ngành. Triệu Phong chỉ có một mục đích duy nhất khi để họ đến Kinh Đô, đó là giúp anh lo liệu một số công việc kinh doanh của gia tộc Ngoan Nhân. Sau khi Triệu Phong nhậm chức, anh đã tiến hành cải cách mạnh mẽ phương thức quản lý truyền thống của gia tộc Ngoan Nhân. Ngay cả mười trưởng lão của gia tộc Ngoan Nhân cũng đã được kiểm tra và cân bằng. Trong quản lý doanh nghiệp, đám sâu mọt ăn thịt nằm chờ chết đã được thay thế bằng quan hệ cấp trên. Tất cả đã được thay thế bằng máu tươi. Triệu Văn Thạch nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng ông ấy không nói gì cả, bởi vì Triệu Văn Thạch không thể hiểu được lý lẽ về hoàng đế và cận thần. Từ Nghị đã đưa 4 người này đến Kinh Đô để quản lý công việc sau này của gia tộc Ngoan Nhận theo sự chỉ dẫn của Triệu Phong, còn bản thân Từ nghị phải đảm nhận nhiệm vụ quan trọng của Tập đoàn Phi Vũ.. Triệu Phong dẫn Từ Nghị và mọi người đến thẳng văn phòng của Tập đoàn Phi Vũ. Trong phòng làm việc, bốn người trẻ tuổi sau khi nhìn thấy Triệu Phong đều rất thận trọng. Triệu Phong nhàn nhạt nở nụ cười, chậm rãi nói: "Không ngoài ý muốn, sau này các anh sẽ là một trong những người có nhiều tài sản nhất thế giới! Tôi nghĩ từ hôm nay các anh nên dám chịu trách nghiệm, có dũng khí và tự tin!" Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của bốn người lập tức trở nên kích động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lúc này, trong mắt Triệu Phong lóe lên một tia sắc bén. "Chỉ cần các anh có năng lực, tôi có thể cho các anh tất cả mọi thứ, nhưng nếu tôi phát hiện có người hài lòng, tôi sẽ không chỉ lấy đi tất cả mọi thứ của các anh mà còn có thể khiến cho các anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!" Soat! Bốn người, bao gồm Từ Nghị ở bên cạnh, đột nhiên rùng mình một cái. "Cậu chủ Triệu, chúng tôi tuyệt đối không dám phản bội anh!" "Phương Tả tôi cả đời này sẽ chỉ đi theo cậu chủ Triệu!" Cả bốn nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành của mình... Triệu Phong cười nhẹ. Đối với bốn người này, mặc dù Triệu Phong biết khả năng họ phản bội bản thân gần như bằng không. Nhưng vẫn phải đề phòng trước khi chuyện xảy ra, dù sao thì sau này Triệu Phong cũng có ý định giao toàn quyền cho họ làm một số việc trong gia tộc Ngoan Nhân, Tất nhiên, nếu họ làm không tốt, bất kỳ lúc nào Triệu Phong cũng có thể tìm người thay thế họ. Chương 1003: Mọi thứ đều hoàn hảo ( END ) Vài ngày sau... Triệu Phong đã sắp xếp xong mọi công việc liên quan đến Tập đoàn Phi Vũ và gia tộc Ngoan Nhân. Về phía gia tộc Ngoan Nhân, Triệu Phong dẫn Mộc Hồng Diệp đến gặp ông bà, mặc dù không biết Triệu Phong đã lên kế hoạch gì nhưng Triệu Văn Thạch dường như nhận thấy Triệu Phong đối xử với mình khác với bình thường. Bởi vì dòng tộc không chỉ nâng cao hiệu quả dưới sự sắp xếp của Triệu Phong, hơn nữa dường như Triệu Phong có vẻ cũng không quá bận rộn. “Ông nội, có nhiều lúc chúng ta phải tin tưởng vào cấp dưới, nguyên tắc cấp trên ra lệnh cho cấp dưới là do ông dạy cháu!" Triệu Phong cười.. Triệu Văn Thạch sửng sốt trước những gì Triệu Phong nói, sau đó bật cười. "Đúng vậy, thực ra cháu đã làm tốt hơn ông..." Triệu Văn Thạch nói. “Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta đều đã già rồi!" Mộ Dung Thu ở bên cạnh cũng nói theo. "Ông bà mau thử đi, đây là món cá chép xào chua ngọt mà hai người yêu thích nhất do cháu làm. Đã nhiều năm rồi cháu không làm, không biết vị có lạ không!" Mộc Hồng Diệp đặt một chiếc đĩa có hình dáng, màu sắc, mùi thơm và hương vị tinh tế lên bàn ăn. Lúc này, cô ấy hoàn toàn có dáng vẻ của một người phụ nữ, sẽ không có ai có thể liên tưởng dáng vẻ này của cô ấy với người phụ trách tòa Sky Green... "Tay nghề của Hồng Diệp, cho dù không quen thì món ăn làm ra cũng phù hợp với khẩu vị của chúng ta nhất!" Lớn lên trong gia tộc Ngoan Nhân, Triệu Văn Thạch và Mộ Dung Thu đã coi Mộc Hồng Diệp như cháu gái, giờ cô ấy lại kết hôn với Triệu Phong. Hôm đó, Triệu Phong hiểm khi nâng ly rượu, vừa uống rượu vừa nói chuyện cùng Triệu Văn Thạch, kể ra những chuyện đã trải qua trong những năm này của mình. Triệu Văn Thạch cũng kể cho Triệu Phong nghe nhiều bí mật chưa từng được biết đến về gia tộc Ngoan Nhân... Già trẻ lớn bé uống rượu, bữa tiệc gia đình đến rạng sáng mới kết thúc. Khi trở về phòng, Triệu Phong đã say rồi. Đây là lần đầu tiên Mộc Hồng Diệp nhìn thấy Triệu Phong say... Vài tháng sau. Đảo Nam La, Úc. Nơi này vốn nằm trên một hòn đảo nhiệt đới ở Nam bán cầu, có khí hậu dễ chịu quanh năm như mùa xuân. Diện tích đảo rộng, xây dựng rất hoàn thiện. Đặc biệt sau khi Triệu Phong mua lại, anh đã cẩn thận thiết kế và cải tạo hòn đảo. Toàn bộ hòn đảo hiện đã có sân bay nhỏ và đường giao thông quanh đảo. Biệt thự của Triệu Phong ở trung tâm đảo, toàn bộ khu biệt thự chiếm gần một nửa hòn đảo, Trong khu biệt thự có cảnh núi non sông nước tuyệt đẹp, toàn bộ khu biệt thự được mô phỏng hoàn toàn theo phong cách cổ truyền thống. Những ngôi nhà được xây bằng gỗ lim và gỗ gụ khiến cho toàn bộ biệt thự trông rất hoành tráng và trang nhã. Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân từ từ đáp xuống đảo. Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp nắm tay nhau xuống máy bay. Nhìn thấy mọi thứ xung quanh, Mộc Hồng Diệp choáng váng! “Đây... đây là đâu?" Mộc Hồng Diệp ngạc nhiên hỏi. "Đây là ngôi nhà tương lai của chúng ta!" Triệu Phong nói. "Nhà?" Mộc Hồng Diệp vừa quen vừa lạ với từ này, nhưng cô ấy biết rằng chỉ nơi có Triệu Phong mới là nhà của mình. "Anh nghĩ như thế nào mà lại mua một hòn đảo như vậy? Lẽ nào anh định từ bỏ hết mọi thứ ở nơi đó?" Mặc dù Mộc Hồng Diệp hỏi như vậy, nhưng trên mặt cô ấy vẫn tràn ngập niềm hạnh phúc không gì sánh được. Triệu Phong cười nhẹ, chậm rãi nói: "Tạm thời quên hết mọi chuyện ở đó đi, nếu có thể anh muốn vĩnh viễn sống ở đây..." Hai người nắm tay nhau đi đến khu biệt thự Sau khi nhìn thấy ngôi nhà, Mộc Hồng Diệp không thể cầm được nước mắt. Bởi vì thiết kế của ngôi biệt thự này hoàn toàn chính là ngôi nhà trong tranh lúc cô ấy còn nhỏ. Lúc đó, Mộc Hồng Diệp còn nói với Triệu Phong rằng sau này cô ấy phải xây một ngôi nhà như vậy. Lúc đó Triệu Phong không nói gì, nhưng trong lòng lại ghi nhớ. Trong những năm qua, mặc dù có vô số tài sản, từ lâu đã có thể xây một ngôi nhà như vậy, nhưng anh vẫn xây nó ở nơi mà bản thân định ở cùng Mộc Hồng Diệp. “Em thích không?" Triệu Phong lau nước mặt trên khóe mắt Mộc Hồng Diệp. Mộc Hồng Diệp đã khóc đến nỗi chỉ có thể liên tục gật đầu. "Đi thôi, vào trong xem nhà của chúng ta!" Bước vào biệt thự, bên trong chỉ trang trí theo kiểu sang trọng, thiếu chút trang trí mềm mại. Đây cũng là thứ mà Triệu Phong giao cho Mộc Hồng Diệp quản lý, bởi vì anh biết căn nhà do bà chủ sắp xếp mới là ấm áp nhất. "Sau này ở đây sẽ đặt một chiếc ghế sofa!" "Em muốn đặt hai chậu hoa loa kèn ở đây!" "Em muốn đặt một cái TV lớn ở đây!" Mộc Hồng Diệp cử quanh quẩn trong biệt thự, Nhìn cái này, cái kia, cô ấy đã có một kế hoạch chi tiết cho ngôi biệt thự... Tối hôm đó, Mộc Hồng Diệp và Triệu Phong đến bể bơi trong khu biệt thự, Trên hòn đảo ngoại trừ tài xế và phi hành đoàn của máy bay, sẽ không có bất kỳ người nào có thể làm phiền hai người họ. Lúc này, ánh trăng sáng như dòng sông. Mộc Hồng Diệp rúc trong vòng tay của Triệu Phong. "Triệu Phong, em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Hai mươi năm qua, không ngờ chúng ta lại sống một cuộc đời như vậy!" Mộc Hồng Diệp ngượng ngùng nói. Triệu Phong ôm chặt Mộc Hồng Diệp hơn, cười xấu xa. "Hình như còn thiếu thứ gì đó!" "Còn thiếu cái gì cơ?" Mộc Hồng Diệp ngạc nhiên hỏi. "Thiểu thứ mà giữ vợ chồng nên có!" Triệu Phong nói rồi ôm Mộc Hồng Diệp đứng dậy. Bước vào phòng. Một câu chuyện đáng lẽ phải xảy ra cách đây vài năm cuối cùng đã được hoàn thành vào ngày hôm nay. Khi mọi thứ dần tan biến, Triệu Phong đột nhiên nghe thấy bên tai tiếng nức nở của Mộc Hồng Diệp, khiến anh lập tức hoảng sợ. Anh nhanh chóng ngồi dậy, hỏi Mộc Hồng Diệp: Có chuyện gì vậy?" Mộc Hồng Diệp lắc đầu, dù nước mắt đã rơi đầy mặt. "Em rất hạnh phúc, cuối cùng chúng ta cũng trở thành vợ chồng thực sự!" Mộc Hồng Diệp lau nước mắt, nói với một nụ cười trên môi. Triệu Phong hít một hơi thật sâu, cười nhạt rồi ôm Mộc Hồng Diệp vào lòng... Cuộc sống yên bình đã mang đến cho Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp một khoảng thời gian vô cùng thoải mái. Trong khoảng thời gian này, trong tim cả hai chỉ có nhau. Mộc Hồng Diệp biết rằng lúc này mình nên mang điều bất ngờ đã chuẩn bị cho Triệu Phong. Ngày hôm sau. Sáng sớm Mộc Hồng Diệp đã dọn dẹp sạch sẽ, rời khỏi khu biệt thự, đến sân bay. Lần này không phải cô ấy rời đi mà là đến đón mọi người. Khi máy bay từ từ dừng lại, kèm theo giọng nói riu rít, bốn người phụ nữ có thân hình đẹp và khuôn mặt khả ái bước xuống. Bốn người này không phải là tiếp viên hàng không, nhưng mỗi người đều đẹp gấp mười lần tiếp viên hàng không. Bốn người xuống máy bay, nhìn thấy Mộc Hồng Diệp, lập tức chào hỏi. Năm người cứ như chị em, nói cười rôm rả suốt dọc đường đến khu biệt thự. Lúc này, Triệu Phong mới thức dậy. Khi nghe thấy giọng nói của một nhóm phụ nữ bên ngoài biệt thự, anh liền ngạc nhiên. Bởi vì những âm thanh này dường như rất quen thuộc với anh! Khi Triệu Phong mặc quần áo bước ra phòng khách, cảnh tượng trước mặt khiến anh ngẩn người! Lâm Nhược Nhược, Tống Tử, Lý Thư Yểu, Yến Khả Nhi lúc này đang ăn sáng và trò chuyện ở đó, nhìn thấy bộ dạng của anh, đều khinh thường liếc qua. Lúc này, Mộc Hồng Diệp từ từ đến bên cạnh Triệu Phong "Em biết từ trước đến giờ anh chưa từng từ bỏ họ, vì vậy em đã mời họ đến đảo mà chưa được cho phép. Em đã hỏi qua rồi, nơi này không thuộc Triệu quyền của bất kỳ quốc gia nào, vì vậy..." Mộc Hồng Diệp hơi ngại nói tiếp. Nhưng Triệu Phong dường như đã hiểu tất cả... Nhiều năm sau, trên đảo Nam Là vẫn có tiếng cười nói, nhưng thỉnh thoảng sẽ có tiếng khóc chào đời của vài đứa trẻ...