Chương 02: Tôi là một người tàn nhẫn
"Bốn năm, các người rốt cuộc nghĩ đến
tôi, tròn bốn năm, các người biết tôi bốn
năm qua sống như thế nào không ?"
Triệu Phong có giọng nói khàn khàn và
cuồng loạn.
"Cái gìmà quy củ của gia tộc, để cho
tôi ở lại cái thị trấn Bình An nghèo nàn
này, ra vẻ đáng thương, một mực không
thèm để ý cho tới tận hôm nay , các
người thật là tàn nhẫn !"
"Tôi muốn về nhà!"
"Về nhà!"
Bên kia điện thoại, một giọng nữ dịu
dàng truyền đến: " Thiếu gia, người nên
biết ơn vì thân phận đáng thương của
ngài cho phép người nhận ra những
người phụ nữ và huynh đệ xung quanh
ngài . Hiện tại cửa ải đầu tiên đã kết thúc.
Như đã thỏa thuận, người sẽ nhận được
một khoản bồi thường nhỏ và cũng là để
người tích luỹ thêm kỹ năng, cửa ải thứ
hai chính thức được mở ra và dần dần
tiếp quản tất cả các sản nghiệp của gia
tộc ở Bình An . "
“Tôi thực sự phục cái lão già này, nếu
không phải lúc rảnh rỗi tôi đi giao đồ ăn
cho người ta, thì bây giờ tôi cũng đã chết
đói rồi, nhưng bây giờ nghĩ đến tôi, Mộc
Hồng Diệp, cô đã sẵn sàng làm Thiếu phu
nhân chưa? ” Triệu Phong lạnh giọng nói.
Anh và Mộc Hồng Diệp kết hôn chỉ là vì
gia tộc, nhưng anh là hoàn toàn không
thích điều này, cho nên anh đã tự mình
trải qua tình yêu kinh thiên động địa,
nhưng cuối cùng lại đụng đầu rơi máu
chảy.
“ Thiếu gia, Hồng Diệp lớn lên trong
nhà họ Triệu, được sự chúc phúc của nhà
họ Triệu, tôi không bao giờ dám nghĩ tới
chuyện khác, đời này tôi chỉ có thể báo
đáp thân mình, hết lòng phục vụ thiếu
gia. Hồng Diệp sẽ yên tâm đợi thiếu gia
trở về ”
“Ha ha.” Triệu Phong cười lạnh một
tiếng.
Khi còn nhỏ, lớn lên cùng Mộc Hồng
Diệp, từ khi còn mặc quần thủng đít, bọn
họ quá hiểu nhau, anh làm sao có thể coi
người phụ nữ hơn anh một tuổi này như
em gái được .
" Thiếu gia, người sẽ mau chóng nhận
được một khoản bồi thường nho nhỏ của
Triệu bá bá."
"Nói cho ông ta biết, tôi không đòi hỏi
cao, tôi chỉ muốn ăn một bữa dê thoả
thích, ca ca hát hát rồi về phòng khách
sạn ngủ một giấc thật đẹp. Tôi đã đi giao
thức an cho người ta bốn năm nay , mà
còn chưa có được một miếng vào bụng ,
loại cảm giác này cô đã từng trải qua
chưa ? "
Gia tộc bí ẩn nhất Hoa Hạ, anh chính là
Thiếu gia của nhà họ Triệu , theo quy tắc
gia tộc, trước khi thừa kế khối tài sản
nghìn tỷ của gia tộc, phải trải qua thế tục,
đó là thử thách năm cấp do gia tộc đặt
ra.
Từ khi ba tuổi, bố anh đã bắt đầu lên
kế hoạch huấn luyện anh trở thành một
người tàn nhẫn.
Vì lý do này, bố đã chiêu mộ nhiều bậc
thầy ẩn mình để dạy cho anh những kỹ
năng khác nhau.
Cầm kỳ thư họa, đồ cổ giám thưởng,
Phong Thủy y thuật, kỳ môn độn giáp, võ
học cách đấu, mọi thứ đều tinh thông.
Bốn năm trước, khi cửa ải đầu tiên bắt
đầu, Triệu Phong đã bị đưa tới thi trấn
Bình An, lúc đó trong túi anh không có tới
một xu .
Đồng thời anh cũng không sử dụng bất
kỳ loại kỹ năng nào được dạy bởi các bậc
thầy, để anh ta tự chống đỡ, luyện ý chí
và trải nghiệm các trạng thái khác nhau
của cuộc sống.
Thực ra, Triệu Phong cũng hiểu được ý
tốt của cha mình.
Để đề phòng tai nạn, gia đình thậm chí
còn bố trí một số anh em họ khác cùng
lúc làm ứng viên thay thế.
Lúc này một ít bạn học đi qua, vừa
nhìn thấy Triệu Phong thì quay đầu lại thì
thào.
"Anh chàng có khuôn mặt người và trái
tim động vật, tôi tưởng anh ấy rất tốt
bụng , không ngờ lại là một tên cặn bã!"
"Xem ra Bạch Vi Vi chia tay anh ta
đúng là một quyết định sáng suốt ."
"Tôi thật sự không đoán ra được, nếu
chuyện này không xảy ra, với 100%
phong độ của Triệu Phong , anh ấy chắc
chắn có thể tìm được một công việc tử
tế!"
"Chỉ là loại rác rưởi này, đáng bị bạn
gái đá !"
Triệu Phong giận đến mức định bỏ
chạy, anh đập mạnh tay vào cây đa già
bên cạnh.
Cây đa không hề động đậy, một chiếc
lá cũng không.
Tuy nhiên, khi Triệu Phong bước đi,
thấy trên thân cây để lại một dấu nắm tay
sâu, giống như bị một cái búa đập vào.
Ding -
Lúc này, một thông báo chuyển khoản
ngân hàng hiện ra.
" Số tài khoản của bạn ** ** Sau khi
hoàn tất giao dịch, số dư sau giao dịch là:
9999999999. 00 tệ."
Sau đó, Mộc Hồng Diệp gọi điện nhắc
nhở đúng giờ.
"Thiếu gia, hơn chín tỷ tiền tiêu vặt, coi
như là một phần nhỏ bù đắp cho sự vất
vả của anh bốn năm qua, ngoài ra còn có
thêm một nhà hàng lẩu trong thành phố,
một KTV, một khách sạn năm sao đều
mang tên của anh "
"Thiếu gia, anh có thể đến Ngân hàng
Hoa Hạ tìm trưởng lão Tống, ông ấy sẽ
giúp anh quản lý tài chính, mọi việc đều
thu xếp cho anh, tôi cũng đã chuẩn bị
một chiếc xe cho anh"
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng thanh
tú như gió xuân của Mộc Hồng Diệp, tâm
trạng Triệu Phong rốt cuộc cũng bình tĩnh
lại rất nhiều.
" Sau bốn năm, trở thành người thừa
kế nghìn tỷ , đã đến lúc quay trở lại. Tôi
đã muốn cùng mấy người kết giao như
một người bình thường, nhưng đổi lại là
bị các người hành cho thâm tím bầm dập.
Tôi sẽ thôi giả bộ, liền ngả bài với mấy
người !"
Nửa giờ sau, Triệu Phong không có
thời gian thay một bộ quần áo mới, liền
đến chi nhánh của Ngân hàng Ha Hoạ.
Triệu Phong dự định lấy ra một phần
tiền làm tiền tiêu vặt, để cho Lão Tống do
Mộc Hồng Diệp đề cập tới giúp anh ta
quản lý tài chính.
Hôm nay có rất nhiều người đến ngân
hàng chuyển và rút tiền, Triệu Phong
không muốn quá đề cao nên thay vì trực
tiếp gặp Lão Tống, anh ta nhận số thứ tự
rồi ngồi xuống xếp hàng chờ , những
người phía sau nối liền rất dài .
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc
đồng phục ngân hàng đi tới.
Cô ta nhìn rất cao ráo, dáng đẹp , chân
đi giày cao gót, lắc mông, hùng hổ đi tới.
“Chào anh, đây là Dương Tuyết, giám
đốc sảnh của ngân hàng, anh muốn gửi
hay rút tiền ?” Dương Tuyết nặn ra một
nụ cười chuyên nghiệp.
“Tôi muốn rút một phần tiền ra trước ”
Triệu Phong nhẹ nói.
"Thưa anh, vì công việc kinh doanh
ngày nay rất bận rộn, anh có thể cân
nhắc rút tiền từ máy rút tiền tự động để
nhường chỗ cho khách hàng phía sau.
Điều này có thể tiết kiệm thời gian và
hiệu quả. Xin thông cảm" Dương Tuyết
nói.
“Hạn mức máy rút tiền tự động không
đủ, tôi muốn lấy ở quầy.” Triệu Phong
bình tĩnh trả lời.
Tại sao tôi phải nhường vị trí mà mình
xếp hàng đợi cho khách hàng khác chứ ?!
“Thưa anh, quầy thật sự quá bận, có
rất nhiều việc cần xử lý, anh tự đi rút tiền
đi!” Dương Tuyết có ý tứ đuổi anh đi.
Nếu rút nhiều tiền, anh chỉ có thể rút
ngay tại quầy.
Dương Tuyết nhìn chằm chằm Triệu
Phong , anh mắt cô quét qua khắp người.
Nhưng Triệu Phong , một người đi giao
đồ ăn, thật sự không thể khiến Dương
Tuyết liên tưởng anh ta với một người có
tiền.
“Vậy tại sao bọn họ có thể rút tiền ở
quầy?” Triệu Phong chỉ vào người trước
cửa sổ.
“Bởi vì số tiền họ rút rất lớn, cả hai đều
đã vượt quá một triệu.” Lúc này, Dương
Tuyết khoanh tay, khệnh khạng.
Triệu Phong vẻ mặt khó hiểu.
Đến bây giờ, một triệu có phải là một
khoản tiền lớn ?