Mục lục
Giấc mơ tỷ phú - Triệu Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536




"Rốt cuộc là tiết mục khởi động hôm nay có diễn ra không đấy?" Triệu Phong càng thêm cạn lời.



Hiệu suất làm việc của nhà họ Liễu quá thấp, nãy giờ hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.



Lúc Triệu Phong nói ra những lời này thì trên nét mặt của Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đầy vẻ nghi hoặc.



"Tiết mục khởi động? Khởi động cái gì?" Sắc mặt Liễu Uyên đầy vẻ nghiêm trọng, tự lẩm bẩm.



"Đương nhiên là khởi động với Liễu Gia Quân rồi, tôi đang chờ Liễu Gia Quân qua đây để khởi động" Triệu Phong nhàn nhạt trả lời.



Vừa nghe xong những lời này thì Liễu Uyên lập tức trở nên vô cùng tức giận, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Phong vậy.



"Ngông cuồng! Quá mức ngông cuồng rồi! Mày đúng là không sợ sét đánh cụt lưỡi!" Liễu Uyên cả giận nói.



"Chát" Triệu Phong cho Liễu Uyên một vả bay ra xa.



"Lắm lời! Mau gọi Liễu Gia Quân đến đây, tiện thể gọi thêm nhiều người vào, ít hơn ba trăm người chẳng thấm tháp vào đầu so với tôi" Triệu Phong bước tới, mặt đối mặt với Liễu Uyên đang oai oái kêu đau nằm dưới đất.



Anh lại giơ một chân đạp lên ngực ông ta.



Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, bao gồm cả Lý Thư Yểu đều chết sững.



Bọn họ chưa bao giờ gặp qua kẻ nào dám uy hiếp kẻ địch gọi thêm nhiều người tới như thế, e rằng cả cái Giang Nam này cũng khó mà tìm được người thứ hai như Triệu Phong.



"Mày...



Mày có nhầm hay không?" Tâm trạng Liễu Uyên vô cùng phức tạp, sắc mặt nghiêm trọng không biết phải làm gì.



"Chuyện này..."



"Ông nghe thấy chưa? Nhanh hộ cái!" Liễu Uyên còn tưởng rằng Triệu Phong đang cố tình giả vờ để ra vẻ hoặc là đầu óc có vấn đề.



"Mày đừng hối hận đấy! Tao sẽ gọi toàn bộ Liễu Gia Quân đến! Hôm nay mày đừng hòng sống sót!" Liễu Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.



"Bốp!" Triệu Phong lại giáng thêm một bạt tai nữa khiến răng Liễu Uyên rụng lả tả.



"Nói nhảm nhiều quá đấy! Tôi bảo ông gọi người tới chứ không bảo ông lắm miệng, dưới ba trăm người tới đây thì ông chết chắc với tôi!" Lần này, Lý Thư Yểu suýt nữa ngất xỉu.



"Triệu Phong, chúng ta đi mau, đừng ở nơi này nữa, chờ tới lúc người của nhà họ Liễu tới, có muốn chạy cũng chạy không thoát đâu!" Lý Thư Yểu sợ hết hồn hết vía, muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi thị phi này cùng Triệu Phong.



Chưa nói thực lực của một mình nhà họ Liễu mạnh, bọn họ còn có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Bạch nữa.



Lý Thư Yểu nghĩ, mặc dù bây giờ Triệu Phong đã cắt đứt hoàn toàn với người nhà họ Liễu, nhưng sau này người nhà họ Liễu chắc chắn vẫn sẽ lên kế hoạch trả thù.



Một cánh tay làm sao vặn nổi cả cái đùi đây.



"Thư Yểu, cô không cần lo lắng, tôi chỉ làm nóng người một chút mà thôi."



Triệu Phong khẽ lắc đầu với Thư Yểu.



"Nhưng...



một mình anh có thể đánh lại nhiều người như thế không? Tôi nghe nói người của Liễu Gia Quân đều là cao thủ, rất khó để đối phó" Lý Thư Yểu lo lắng nói.



"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn!" Vẻ mặt Triệu Phong rất nghiêm túc.



Nhìn thấy ánh mắt hết sức nghiêm túc của anh, cuối cùng, Lý Thư Yểu vẫn lựa chọn tin tưởng vào Triệu Phong.



Thực ra, không phải cô lo lắng cho sự an toàn của bản thân mà là cô không muốn Triệu Phong bị liên lụy quá sâu trong chuyện này.



Ngay lúc đó, trong nháy mắt, cửa tầng ba Vọng Xuân Các đã bu đầy người.



Tất cả bọn họ đều to cao vạm vỡ mặc đồng phục xanh lá cây, trên ngực áo còn in một cái huy hiệu hình lá liễu.



Liễu Gia Quân ở Giang Nam! Lúc này thì Liễu Uyên biết đám người cứu trợ đã tới rồi.



" Liễu Gia Quân đến muộn, mong chủ nhân tha thứ!".



Dẫn đầu ba trăm người Liễu Gia Quân là một gã đàn ông vạm vỡ để râu quai nón, gã ta bước lên một bước tiến vào Vọng Xuân Các, quỳ xuống trước mặt Liễu Uyên.



Lúc bấy giờ, gã đàn ông cao to vạm vỡ râu quai nón này mới phát hiện chủ nhân nhà họ Liễu đang bị một người thanh niên đại trên mặt đất.



"Chủ...



chủ nhân."



Lập tức, gã to cao vạm vỡ râu quai nón sững sờ.



Gà ta không thể nào ngờ tới, đường đường là chủ nhân nhà họ Liễu lại bị kẻ khác xỉ nhục như vậy.



Hai hàng lông mày của Liễu Uyên nhíu chặt, ánh mắt rét lạnh quét qua gã cao to vạm vỡ râu quai nón kia một cái, dùng hết sức hét lớn: "Hồ Tam! Còn đứng ngẩn ra đây làm gì! Gọi các anh em xông lên! Xông lên!" "Ai bắt được thằng oắt con này thì tôi thưởng cho người đó một chiếc Lamborghini!" "Nuôi binh nghìn ngày, dùng bình một giờ.



Bình thường tôi đối xử với các người cũng không đến nỗi nào, hôm nay các người phải đem hết thực lực ra đây cho tôi!" “Nếu không thể bắt sống nó thì giết nó luôn đi!" Tiếng gào lớn của Liễu Uyên vang khắp Vọng Xuyên Các, vừa thảm thiết vừa điên cuồng.



Chuyện này là Triệu Phong cố tình làm như vậy.



Anh cố ý để cho Liễu Uyên có cơ hội lên tiếng, nhằm kích thích ý chí chiến đấu của ba trăm người Liễu Gia Quân.



Nếu anh đã không muốn, thì ngay cả cơ hội nói chuyện Liễu Uyên cũng không có.



"Tuân lệnh chủ nhân!" Hồ Tam lại bái lạy Liễu Uyên một lần nữa.



Ngay sau đó, gã ta bắt đầu cổ vũ khích lệ ba trăm người Liễu Gia Quấn.



"Các anh em! Trận này nhất định phải cho ra ngô ra khoai!" "Trận này dù có liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân" "Chủ nhân đã nói, ai giết được anh ta sẽ được thưởng một chiếc Lamborghini!" "Xông lên cho tôi! Tóm lấy anh ta!" Hồ Tam kích động toàn bộ ba trăm người Liễu Gia Quân, gã ta vừa vung tay lên, ba trăm người kia lập tức ùn ùn xông tới.



Ào ào ào.



Liên tục có người tiến vào, toàn bộ ba trăm người Liễu Gia Quân nhanh chóng chiếm đầy cả phòng VIP Vọng Xuân Các.



Râm! Cửa phòng VIP bị đóng chặt lại.



Ba trăm người Liễu Gia Quân lập tức vây xung quanh Triệu Phong và Lý Thư Yểu.



Vào lúc này, Lý Liên Hoa và Tôn Ngọc Mai cũng đã ngừng xâu xé nhau.



Hai người đàn bà cùng nhau vọt tới một bên.



Hai bà ta tạm thời ngừng gây hấn, bởi vì kẻ thù chung của bọn họ là Triệu Phong..



Bây giờ tai họa đang ập lên đầu Triệu Phong, hai người đàn bà này đang chuẩn bị để xem kịch hay.



"Đánh cho tôi! Liễu Gia Quân, các cậu đều là người tốt, giết Triệu Phong cho tôi, thay Tiểu Xuyên nhà tôi báo thù!" Giọng Tôn Ngọc Mai the thé gào lên, bà ta không có sót lại một chút gì gọi là phong thái mà bà chủ nhà họ Liễu nên có, ngược lại càng giống một phụ nữ chua ngoa phường chợ búa.



Lý Liên Hoa lại càng điên cuồng, bà ta hận Triệu Phong đến thấu xương, hận đến nỗi không thể rút gân lột da uống máu róc xương Triệu Phong.



"Nếu không phải do thằng ranh con này thì Thư Yểu của nhà tôi chắc chắn sẽ gả cho nhà họ Liễu một cách thuận lợi, đều do thằng khốn này làm hỏng chuyện!" Đến cả nằm mơ Lý Liên Hoa cũng muốn gả cháu gái mình cho nhà họ Liễu.



Như vậy, nhà họ Cát của bà ta cũng có thể gián tiếp trèo lên cái cây đại thụ là những gia đình giàu có ở Giang Nam.



Nhưng mà bây giờ, Triệu Phong đã phá hỏng kế hoạch của bà ta, nên bà ta muốn giết Triệu Phong.



"Giết nó đi! Phải giết bằng được nó!" Lý Liên Hoa giậm chân, the thé gào lên.



Sắc mặt Triệu Phong lập tức trở lên lạnh lùng.



Anh giơ tay cho Lý Liên Hoa một bạt tai "Chát, rầm!" Lý Liên Hoa không chịu nổi cú tát này, người bị tát cho bay ra đập vào cái tủ phía sau rồi lập tức ngất đi.



Giờ phút này, toàn bộ ba trăm người Liễu Gia Quân đều đã xông tới trước mặt Triệu Phong.



"Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Triệu Phong trầm giọng quát một tiếng, hai nắm đấm của anh lập tức lao tới.



Huyền Cương Quyền! Là kĩ thuật nắm đấm của phái Vân Môn! Kĩ thuật của cú đấm này không hề hoa mỹ, nhưng nó chiến thắng là bởi sức mạnh khủng khiếp tập trung vào đó! "Rầm!" Cú đấm thứ nhất của Triệu Phong nên trên ngực của Hồ Tam, trong nháy mắt đã khiến gã ta bay vọt ra xa, ngất xỉu tại chỗ.



Những người ở đó đều không thể ngờ chỉ bằng một cú đấm mà Triệu Phong đã có thể hạ gục người đứng đầu Liễu Gia Quân.



Lúc này, những người còn lại của Liễu Gia Quân theo sau Hồ Tam xông đến trước mặt Triệu Phong đều sững sờ.



Hồ Tam là người có năng lực chiến đấu mạnh nhất trong Liễu Gia Quân, gã ta đã từng một mình hạ gục mười người khác một cách dễ dàng.



Nhưng lại không thể ngờ vậy mà gã ta lại bị đánh gục chỉ bằng một đấm của Triệu Phong.



Nói không sợ là nói dối, ngay cả người đứng đầu cũng bị hạ gục bằng một đấm thế kia, khiến cho tâm lý của Liễu Gia Quân lúc này thực sự đã gặp phải một cú sốc nặng nề.



Ngay lúc này, Liễu Uyên vẫn tiếp tục cổ vũ: "Hai chiếc xe Lamborghini! Hai chiếc! Ai trong các người giết được Triệu Phong thì tôi sẽ thưởng cho người đó hai chiếc Lamborghini!" Ào ào.



Ba trăm người Liễu Gia Quân lại như một tổ ong lao tới.



Nếu như có người chú ý tới ánh mắt của Triệu Phong giờ phút này thì sẽ phát hiện ra trong đôi mắt anh không hề có một chút sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy hưng phấn lạ thường.



"Đúng! Đây mới là điều tôi muốn, để ông ta lấy lên ý chí chiến đấu của mấy người!" Triệu Phong rất thích đối thủ có năng lực mạnh, năng lực của đối thủ quá kém sẽ khiến anh cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.



Lúc này, lòng tham đã chiếm lấy ánh mắt của ba trăm người Liễu Gia Quân, bọn họ thèm khát nhận được giải thưởng của Liễu Uyên, thèm khát có được hai chiếc xe Lamborghini kia.



Vì vậy, bọn họ liều mạng xông lên, bừng bừng khí thể phải giết cho bằng được Triệu Phong.



Triệu Phong lại vung nắm đấm, càng đánh càng bị kích thích.



Không thể không nói, năng lực của Liễu Gia Quân cũng không đến nỗi tệ.



So với đám vệ sĩ của nhà họ Tề ở Vân Thành, còn có đảm bảo vệ nhà họ Vũ, thì Liễu Gia Quân có thể coi là mạnh hơn rất nhiều.



Mặc dù Hồ Tam đã bị một đám của Triệu Phong đánh gục nhưng đám người còn lại của Liễu Gia Quân lại cùng nhau nhào tới, giống như một đám chó sói bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy, muốn cắn chết tươi miếng thịt là Triệu Phong.



Bên trong Vọng Xuân Các lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.



Tiếng bùm bùm chát chát bên tại không dứt.



Cuối cùng, Triệu Phong từ trong đám người đứng dậy, nói chính xác hơn là, anh chưa hề ngã xuống.



Chẳng qua là vừa rồi đảm Liễu Gia Quân nhào tới đã tạo ra một bức tường người chắn đường anh mà thôi.



Dáng đứng của Triệu Phong thẳng tắp, tựa như một đỉnh núi cao chót vót không cách nào trèo lên được, hiên ngang sừng sững.



Mà những người khác thì nằm soài trên mặt đất trong tư thế sống dở chết dở, không còn cả sức để mà kêu đau.



Bốn người là Liễu Uyên, Tôn Ngọc Mai, Lý Liên Hoa và Lý Thư Yểu đều nhìn Triệu Phong với ánh mắt kinh hãi, dáng đứng của anh thẳng tắp, bộ dạng bình yên vô sự, thậm chí trong ánh mắt anh còn mang theo sự hưng phấn.



Một cảnh tượng không thể thốt lên lời.



Mạnh! Khủng khiếp! Toàn bộ người của Liễu Gia Quân đều bị tiêu diệt! Một chọi ba trăm, không ai cản nổi! "Đây là Liễu Gia Quân sao?" Cuối cùng Liễu Gia Quân vẫn khiến Triệu Phong thất vọng.



Cứ tưởng rằng anh còn phải chiến đấu trong ba phút, nhưng thì ra năng lực của Liễu Gia Quân cũng chỉ đến vậy.



Ba trăm người Liễu Gia Quân đều bị anh đánh gục, tất cả đều trở thành người tàn tật.



Cả người Tôn Ngọc Mai sơ đến mức run rẩy, ngồi phịch trên mặt đất.



Lý Liên Hoa thở thoi thóp, ban nãy bị Triệu Phong tát bay ra xa khiến cho bây giờ ý thức của bà ta cũng sắp không còn tỉnh táo nữa.



Bà ta đã chứng kiến cảnh Triệu Phong hạ gục toàn bộ người của Liễu Gia Quân, cho nên bây giờ, ngoài kinh hãi ra thì bà ta còn có cảm giác trời đất sụp đổ, tựa như nửa đời còn lại của bà ta sẽ phải trải qua trên giường bệnh.



Liễu Uyên là người bình tĩnh nhất trong bằng đấy người, thế mà cũng bị dọa đến mức run lẩy bẩy, kinh hồn bạt vía.



"Còn người nào của Liễu Gia Quân không?" Ánh mắt Triệu Phong lạnh như băng quét qua Liễu Uyên đang run rẩy, anh hỏi.



Lúc này, chủ nhân nhà họ Liễu ở trước mặt Triệu Phong không còn một chút khí phách nào.



"Hết...



Hết rồi! Tao vẫn chưa gọi những người còn lại trong Liễu Gia Quân đến, có...



có điều cho dù bọn họ có tới thì cũng không phải là đối thủ của mày.



Ba trăm người này đã là ba trăm người giỏi nhất của Liễu Gia Quân rồi..."



Liễu Uyên vừa nói vừa run lẩy bẩy.



Ở Giang Nam, số lượng và quy mô của quân đội riêng mỗi gia đình đều có những giới hạn nhất định.



Những dòng tộc không cùng đẳng cấp với nhau thì quyền lợi cũng không giống nhau.



Chỉ có những dòng tộc đủ lớn mạnh, nền móng đủ vững chắc mới có thể nắm giữ một số lượng người lớn trong quân đội gia đình nhà mình.



Mà nhà họ Liễu cùng lắm chỉ xếp cuối cùng trong những dòng tộc hạng hai ở Giang Nam, cho nên những người Liễu Gia Quân hôm nay tới đây đều là những người giỏi nhất trong những người giỏi rồi, không còn ai giỏi hơn nữa.



"Mất cả hứng" Triệu Phong lạnh nhạt nói Khi ý chí chiến đấu bị kích thích, anh cứ nghĩ sẽ được đánh một trận hả hê.



Không ngờ rằng, Liễu Gia Quân đã tạo cho anh một loại ảo tưởng không có thực.



Triệu Phong vẫn tiếp tục đợi, cho đến khi cảm thấy không còn cần thiết nữa thì mới đưa Lý Thư Yểu đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK