Đáy lòng dần lạnh, cô biết, hôm nay tránh không được rồi.
Cô nuốt nước miếng.
- Anh thật sự muốn tôi chủ động sao?
Nam Cảnh Thâm nhăn mày, cúi đầu nhìn thấy là đỉnh đầu cô, xuống chút nữa là đôi tai đỏ ửng, chạm vào đôi môi nhỏ bóng mượt một cách nhẹ nhàng. Thân mình khẽ động, hắn nhắm mắt mình lại, đáy lòng hắn khó nhịn.
- Phải.
Ý Ý chấn động, cơ thể nhỏ nhắn bị giam cầm trong ngực hắn dĩ nhiên cứng ngắc.
Cô có diện mạo nhu thuận, chỉ cần liếc mắt một cái, khiến cho người bỏ xuống phòng bị, thầm nghĩ phải hảo hảo sủng ái. Cô cắn môi, khuôn mặt trắng như sứ đỏ bừng.
Người đàn ông lặng yên rũ mắt xuống, tay phủ ở sau lưng cô dần dần bắt đầu hạnh kiểm xấu.
Ý Ý không nhịn được ưm một tiếng, cô cảm thấy xấu hổ, mím môi, ngẩng đầu, mắt đẹp khẽ run nhìn hắn, đầu ngón tay xanh nhạt bắt lấy cúc áo của hắn.
- Nếu tôi chủ động, đêm nay anh hãy bỏ qua cho tôi được không?
Lời này vừa hỏi ra, cô thật sự xấu hổ muốn chết rồi.
Nam Cảnh Thâm nhìn thấy cô cực nhanh biến hóa sắc mặt, mỉm cười:
- Có thể, nhưng nhìn em có làm cho tôi vừa lòng hay không, Ý Ý, Tứ gia là đàn ông chín chắn, tiểu kỹ xảo căn bản không qua được mắt tôi.
Hắn lại gần, thanh âm thu nhỏ, nhiệt khí phả vào mặt cùng cổ cô, cảm giác này, nói không rõ là gì, hàng ngày một chút muốn cắn nuốt cô.
Ý Ý kinh sợ người đàn ông này, cô cũng chỉ biết một ít tiểu kỹ xảo, hơi bất mãn, cô quay đầu, khóe mắt liếc nhìn hắn.
- Nói chính mình chín chắn, giả tạo, một chút cũng không giống người chín chắn.
Cô này liếc mắt một cái, rõ ràng là giận trừng, lại giống như oán giống như sân, đáng thương được ngay.
Người đàn ông hô hấp ngày càng nặng, hai người cơ hồ là không có kẽ hở, hắn nắm lấy tay Ý Ý, vòng qua cổ hắn, cúi đầu nhìn cô.
- Đàn ông tuổi này, phải như lang giống như hổ.
Hắn ôm lấy thắt lưng Ý Ý, cúi đầu che lại môi cô, thân hình rộng lớn áp đến, lưng Ý Ý áp tới vòi cảm ứng, xương sống phiếm đau, thân mình dựa vào tay hắn, trừ lần đó ra, không hề chống đỡ lực.
Ý Ý đẩy hắn ra, hắn ngừng lại một chút, liền hôn tiếp, cô lập tức nghiêng đầu, môi hắn chỉ chạm vào má cô.
Một chút tiếp xúc này, hiển nhiên không đủ thỏa mãn hắn.
Ý Ý nắm lấy cánh tay hắn, run giọng nói:
- Anh không phải muốn tôi chủ động sao, không cho anh động.
Nam Cảnh Thâm hơi kinh ngạc, đáy mắt chiếu ra mũi nhọn, mờ mịt hỏi:
- Em muốn hôn tôi?
Ý Ý cuộn lại đầu ngón tay, có chút khiếp đảm, nhìn đôi môi sưng đỏ của hắn, cô không tự giác nuốt một ngụm.
- Tôi hôn anh, anh...... anh đừng động.
Hắn mỗi lần hôn cô, đều cường thế tiến công, Ý Ý kháng cự không được, cũng không chịu nổi, trừ bỏ bản năng kháng cự, kỳ thật cô cũng cũng không chán ghét cùng hắn thân mật.
Hiện giờ tên đã lên dây, cô cũng cảm thấy sự kích động của người đàn ông này, nếu cô rút lui, chỉ sợ hắn thực sự sẽ bóp chết mình.
Ý Ý nhắm mắt lại, thăm dò đem môi đi lên, tìm được môi hắn, cô ôm lấy cổ hắn, đem chính mình kéo lên một chút.
Kĩ thuật trúc trắc, giống như là cắn.
Tâm tình Nam Cảnh Thâm tốt, cũng không tính toán giúp cô phương pháp hôn môi chính xác, ngược lại theo cô, phối hợp kỹ thuật ngây thơ của cô, trong lòng kích động lợi hại.
Hôn sâu lúc sau, hai người ngắn ngủi tách ra, trong đầu Ý Ý có chút thiếu dưỡng, thân mình lắc lư một chút, theo bản năng lui ra.
Người đàn ông giữ lại thắt lưng cô, đem cô ấn trở về ngực, môi dán lên đôi môi đang run rẩy của cô, tiếng nói trầm thấp.
- Bé cưng, hiện tại muốn chạy, không có khả năng.
Ý vùi đầu trong ngực hắn, cúi đầu.
Cô siết chặt tay, nói câu táo bạo nhất của cuộc đời này:
- Tôi có thể cởi quần áo của anh không?
Mắt Nam Cảnh Thâm bỗng u ám, hầu kết lăn lộn, cả người khô nóng.
Hắn thấp giọng, siết chặt thắt lưng Ý Ý.
- Có cần tôi giúp không?
- Không...... Không cần.
Đôi tay nhỏ bé, thật vất vả mới tóm được một cúc áo, thử vài lần cũng chưa thành công.
- Cứ thoải mái, đừng quá khẩn trương.
...... Nói là thoải mái, dưới loại tình huống này làm sao có thể không khẩn trương.
Ý Ý oán thầm, hắn muốn đem cô giống như hắn thành cao thủ tình trường sao.
Cô một lần nữa nghịch ngợm cúc áo, động tác chậm dần, nhưng đầu ngón tay lại cứng ngắc, làn da cô vốn trắng, hơi chút một chút thẹn thùng liền đỏ ửng, càng miễn bàn hiện tại, khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc.
Mắt cũng không dám chớp, đôi mắt trong veo được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh, cố gắng mở to mắt, ngược lại vành mắt ẩm ướt, trong mắt gợn sóng thủy quang.
Cô dùng ước chừng ba bốn phần thời gian, miễn cưỡng mới mở được một nút, cô có chút nhẹ nhõm, rồi lo lắng, mắt cô dán vào một nút bên dưới anh, cô định di chuyển bàn tay xuống.
Nam Cảnh Thâm nâng cằm cô lên, một phát áp lên môi cô.
Cô như bị mê hoặc, ánh mắt lại nhìn không thấy, động tác cởi nút áo rõ ràng ngốc đi rất nhiều, đôi tay nhỏ bé chạm vào cơ bụng hắn, làm cho cả người hắn ngứa ngáy lên.
Nam Cảnh Thâm không chờ nổi, một phen kéo hết mất cái nút còn lại, cúc áo mở ra hết, Ý Ý cả kinh, suy nghĩ muốn đi nhìn, nhưng lại bị người đàn ông đánh vào cái ót, lại đem mặt trở về.
- Chuyên tâm.
Ý Ý cảm thấy hô hấp bị hắn câu lấy, đã muốn rối loạn.
- Anh phạm quy, đâu có có cho anh động.
- Em là người duy nhất có thể làm cho tôi phá quy củ.
Sau lời nói mập mờ, hắn thật sâu hôn cô, cảm thấy đều hôn không đủ, hận không thể đem cô gái nhỏ tiến nhập vào trong xương.
Lúc tách ra, giọng hắn khàn khàn vang lên.
- Bé cưng, em quả thật chính là độc dược của Tứ gia.
Hắn thở gấp gáp, dầy đặc hôn cô, bàn tay mò đến phía sau, động tác vội vàng muốn cởi hết tây trang.
Ý Ý bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, lắc lắc, thật vất vả thoát ra khỏi nụ hôn sâu, còn có sợi tơ màu bạc, càng thêm...... ngượng ngùng.
Cô mang theo một cỗ nóng rực, hơi thở hỗn loạn mở miệng:
- Đã nói anh không được động, anh còn động......
Cô mềm mại oán trách, như con mèo trên đầu quả tim hắn, mày hắn nhíu lại, toát ra vẻ tức giận, khi nói chuyện, dâng lên trên mặt hắn chính là nồng đậm khí tức.