• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cố Diễn, chuẩn bị xe, đưa Tiêu Tĩnh Đình về Nam gia.
Nam Vân dừng lại, xoay người, khó tin nhìn Nam cảnh Thâm:
- Chú Tư, chú có ý gì?
- Hôn sự của con, là do ông nội cho phép, đàn ông Nam gia tối kị chính là không chịu trách nhiệm, nếu con kết hôn, cô ta sẽ là vợ con.
Giọng nói của Nam cảnh Thâm vô cùng bình tĩnh, nhưng trên mặt như gợn lên mấy lớp sóng.
Nam Vân tất nhiên rất tức giận, Nam gia từ trên xuống dưới, hắn chỉ sợ duy nhất chú Tư, lại nghĩ tới vừa rồi ba hắn lúc rời đi có nhìn hắn một cái, hiện tại hắn không thể dẹp được cái cục diện rối rắm này, còn muốn về nhà giải thích thế nào.
Ai bảo hôn lễ này là hắn cứ đòi cho được
Đối tiêu Chấn Hải mà nói, có những lời này của Nam tứ gia, vị trí Tôn thiếu phu nhân của Tiêu Tĩnh Đình vẫn còn.
Ở Hải Thành, Nam gia chính là thần thoại.
Vị Nam tứ gia này vừa về nước đã được cho quyền hành lớn trong Hoa Thụy, càng không phải là nhân vật tầm thường.
Bình thường ông ta đâu thể cùng loại người này tiếp xúc, giờ chợt nhìn thấy chân nhân, ông ta tiến lên, giọng nói cung kính đầy vẻ lấy lòng:
- Tứ gia nói phải, thanh niên hay dễ xung động, chờ qua vụ này, hảo hảo giải thích, hiểu lầm đều có thể giải bỏ.
Đuôi mắt của Nam Cảnh Thâm hẹp lại tỏ vẻ coi thường:
- Ông là?
Ngắn ngủi hai chữ, lại như cái tát vả vào mặt Tiêu Chấn Hải.
- Ngài có thể không biết tôi, tôi là ba của Tiêu Tĩnh Đình, cũng là tổng tài của Tiêu thị, đây là danh thiếp của tôi, ngài,...
Tiêu Chấn Hải lấy ra danh thiếp, hai tay cầm lấy, cúi khom người, rất cung kính dâng lên.
Nam Cảnh Thâm không nhận, cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhét vào túi quần tây.
Sắc mặt Tiêu Chấn Hải nhất thời khó coi, lại cũng không dám biểu hiện ra ngoài:
- Sau này chúng ta là thông gia, mong được ngài giúp đỡ nhiều hơn.
Người đàn ông cũng không đáp lại, vẻ lạnh lùng bao phủ lấy, hoàn toàn không đem Tiêu Chấn Hải để vào mắt.
Ánh mắt thâm thúy bén nhọn chợt rơi vào người cô gái trong ngực mình:
- Có sao không?
Ý Ý không nghĩ tới hắn lại đột nhiên cùng cô nói chuyện, ánh mắt lưu chuyển, mi tâm nhỏ nhẹ cau lại một chút, hít một hơi tận lực buông lỏng giọng:
- Không sao, tôi đã tránh mấy mảnh vỡ đó, máu cũng đã dừng lại, không có việc gì.
- Cho anh xem nào.
Ý Ý đỏ mặt, ngửa đầu tiếp xúc với hơi thở của hắn.
Cô rụt cánh tay, nhưng vẫn bị hắn bắt lại được.
Phòng khách lớn như vậy, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn, Ý Ý rất không quen, bắt lấy tay đang nắm tay mình:
- Thực sự không có việc gì, đừng xem.
Tiêu Tĩnh Đình giật mình không thôi, cô ta không nghĩ tới, Tiêu Ý Ý cư nhiên câu được đại nhân vật lớn như vậy, cô ta sợ Tiêu Ý Ý sẽ tố cáo mình, vừa thấy Nam Cảnh Thâm có ý ở trước mặt Nam Vân che chở cô, lá gan cũng lớn lên:
- Chú Tư, cháu mới vừa rồi không có làm gì em ấy, chúng cháu chỉ đùa giỡn thôi, chú không biết đấy thôi, Ý Ý vẫn luôn thầm mến Nam Vân, hôm nay đến xem cháu kết hôn, em ấy không cam lòng, cho nên mới đến quậy phá.
Có thể mặt không đỏ lật ngược phải trái, cũng chỉ có Tiêu Tĩnh Đình mới có thể làm được.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Ý Ý thật sự có chút chán ghét cô ta, dù sao trên người đã bị hắt không ít nước bẩn, cô chỉ hừ nhẹ một tiếng, lười nói chuyện, đỡ bị người khác chê cười.
Nam Vảnh Thâm cúi đầu nhìn cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cả lên, đôi mắt tà mị hiện lên ý cười, đuôi lông mày nhếch lên:
- Cô kêu tôi là chú Tư?
Hắn lạnh giọng mở miệng, mắt liếc xéo nhìn Tiêu Tĩnh Đình:
- Ai cho cô có cái dũng khí đó, cái tiếng chú Tư này, cô còn chưa có đủ tư cách gọi tôi như vậy.
Nghe vậy, Tiêu Tĩnh Đình biến sắc.
Người đàn ông hơi nhíu mi, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói lạnh nhạt:
- Còn nữa, cô cho Nam gia tôi một vết đen như vậy, đừng tưởng rằng như vậy là xong.
Cố Diễn thu được tín hiệu, không biết lấy đâu ra cái máy tính xách tay.
- Tôi vừa đi qua phòng chiếu phim, đem video sao ra một bản, có thể các vị không rõ ràng lắm, tôi đã chỉnh sửa hình ảnh rất tốt, đoạn video này là sự thật, còn là tổng hợp, mấy phút nữa có thể cho các vị đáp án.
Ý Ý rất kinh ngạc, cô không nghĩ tới, Nam Cảnh Thâm sẽ làm ra loại chuyện tuyệt tình như thế.
Rõ ràng video này không phải là tổng hợp, lại càng muốn vạch trần ở trước mặt Nam Vân, muốn Tiêu Tĩnh Đình ngay cả biện giải cũng không được.
Thủ đoạn ác độc như vậy khiến cho cô phải giật mình, bản thân cũng không nhịn được muốn nhanh chóng xem Cố Diễn sẽ làm như thế nào.
Nhưng mà mới vừa khẽ động, tầm mắt cố gắng nhìn qua vai người đàn ông, bàn tay đặt trên thắt lưng cô nắm chặt một chút, Nam Cảnh Thâm mang theo cô trực tiếp rời khỏi hiện trường.
Hai cánh cửa gỗ lớn chậm rãi mở ra.
Thân người Nam Cảnh Thâm cao lớn bước ra ngoài, trong lòng dắt theo Ý Ý, đàng sau hắn, mọi người hai mặt nhìn nhau, một trận câm như hến.
Tiêu Tĩnh Đình sợ đến mức ngồi bệt ra đất, hai mắt vô thần, không có tiêu cự, cô ta biết mình rốt cuộc là xong rồi.
Đây là loại uy hiếp thế nào...
Cho tới bây giờ không có ai khiến cô ta có cảm giác bị áp bức đến điên đảo thế này.
Người đàn ông Nam Cảnh Thâm này, thật đáng sợ...
Nam Vân siết chặt nắm tay, con mắt không khống chế được nhìn về phía Tiêu Ý Ý, từ góc độ của hắn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một phía gò má của cô, cô hơi ngửa đầu, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp, không niễm một hạt bụi nào.
Từ trước đến nay hắn luôn mang biểu hiện nhạt nhẽo, giờ tận mắt thấy cô bị người đàn ông khác nắm lấy, sẽ sinh ra đố kị, ghen ghét.
Hơn nữa người kia lại là chú Tư, là người mà hắn từ nhỏ vẫn ngước nhìn sùng bái, muốn trở thành người giống vậy.
...
Ra khỏi khách sạn.
Nam cảnh Thâm lấy chìa khóa từ người phục vụ trong bãi đậu xe, đi thẳng tới chiếc Maybach màu đen, mở cửa xe, con ngươi đen hơi mở ra:
- Vào đi.
Tiếng nói trầm thấp vững chắc, trái tim nhỏ của Ý Ý khẽ run lên, không chịu nổi cái nhìn đầu độc người của hắn, cô cúi đầu, khom người ngồi vào trong xe.
Cửa xe bên kia mở ra rồi đóng lại.
Người đàn ông lúc tiến vào mang theo cái lạnh thấu xương từ bên ngoài vào.
Hải Thành nằm gần biển, mặc dù đang là đầu hè, nhưng không khí vẫn ướt lạnh.
Ngực Ý Ý có điểm trống rỗng, cô tới gần cửa xe một tí, lặng lẽ nhấn nút trên cửa sổ xe.
- Sợ tôi?
Giọng nam lạnh lạnh lùng bỗng nhiên truyền tới.
Ngón tay cô run lên, thân thể liền ngồi thẳng.
Cô rất thành khẩn lắc đầu, nói:
- Không có, trong xe hơi ngộp, tôi mở cửa sổ hít thở một chút.
Lời nói vừa dứt, trên đùi bỗng nhiên ném tới một bộ tây trang mới tinh.
Liếc mắt nhìn, hắn cởi áo khóac, một chiếc áo Italia thủ công màu đen với hàng nút áo đẳng cấp.
- Mặc vào đi.
Hắn nói giọng mệnh lệnh.
Ý Ý rùng mình, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo khóac:
- Không sao, tôi không lạnh.
Mi tâm của người đàn ông nheo lại một cái, con ngươi đen nhìn cả người cô bị rượu làm ướt nhẹp, môi mỏng khẽ câu:
- Tùy em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK