- Không phải anh đi rồi sao......
Hắn không hề chớp mắt nhìn cô, vừa mới còn lửa giận ngập trời, đã từ từ hạ xuống, nắm tay cô căn bản chỉ có mấy phần lực, chính hắn còn thấy đau này.
- Sợ tôi mặc kệ em sao?
Hắn không phát hiện ra giọng nói của mình đã mềm nhẹ đi.
Ý Ý chỉ khóc thút thít, dáng dấp như là chịu oan ức rất lớn.
Đôi môiNam Cảnh Thâm nhếch lên, sau đó đem cô kéo vào trong lồng ngực, cằm chống ở đỉnh đầu cô, nặng nề thở ra một tiếng:
- Thực sự là chẳng có cách nào để bắt lấy em cả!
Hắn nửa ôm nửa vuốt ve, mang theo cô đi ra ngoài, xe đã đỗ sẵn ở bên ngoài.
Ý Ý ngồi vào ghế phụ, ngửi thấy được mùi hương, trong đầu chỉ một thoáng xẹt qua bóng người màu trắng, tiếng nức nở lập tức liền nhỏ lại.
Khóe mắt hắn nhìn vào bóng người ngồi trong xe, từ cửa xe tràn vào gió lạnh, quét qua trên người cô, Ý Ý nhẹ nhàng nhíu mày lại, vết thương trên trán bị đụng đau.
Nam Cảnh Thâm từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc nhỏ, bên trong chứa thuốc sát trùng cùng bông tăm, hắn đem Ý Ý lại gần, dùng nước làm ước khăn tay, lau mặt cho cô.
Cô nhắm hai mắt, có thể cảm giác được hắn dùng sức rất nhẹ, mí mắt trên dính nhơm nhớp máu khô được lau, trên khuôn mặt nhỏ lạnh giá, hắn dùng bông tăm chấm nước khử trùng, bôi lên trên vết thương, Ý Ý đau, hít một hơi lạnh, theo bản năng lảng về phía sau.
- Ngồi đàng hoàng.
Ý Ý ngước đầu, hơi loáng một cái, thân thể liền ngồi thẳng, tầm mắt rủ xuống, sững sờ nhìn bộ âu phục của hắn, áo sơ mi đã mở đến khuy áo thứ ba.
- Ai làm?
Bất thình lình, hắn lên tiếng hỏi.
Ý Ý mím môi, không trả lời.
- Không thể nói cho tôi biết?
Hắn theo sát ép hỏi.
Ánh mắt giống thường ngày, bình tĩnh lãnh đạm, nhưng phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm của cô.
Ý Ý một chút cũng không dám cùng hắn đối diện.
Hắn nâng lên cánh tay, tay áo màu đen làm nổi bật đôi mắt hoảng sợ của cô.
Điện thoại di động kêu lên, đột nhiên đến rất đúng lúc.
Cô liếc chữ hiện trên điện thoại, trước mắt loáng một cái, Nam Cảnh Thâm đã đem điện thoại tiếp.
- Tứ gia, là tôn thiếu gia......
Hắn chăm chú nghe điện thoại, tầm mắt u ám nhìn về phía trước, đầu ngón tay thon dài còn đang cầm bông tăm.
Ý Ý từ tay hắn, từ từ nhìn lên phía trên, không gian xe vốn nhỏ hẹp, lại chật chội, cô rất rõ có thể cảm giác được người đàn ông bỗng nhiên thở nặng, nhìn chếch lên chút, thì nhìn thấy ánh mắt tức giận.
Con mắt hắc động nghiêm túc, đáy lòng cô sinh ra cảm giác không ổn.
Hắn hình như...... đang tức giận.
Chờ hắn cúp điện thoại, Ý Ý giật giật miệng.
- Tôi ngày hôm nay, đi tới Tiêu gia......
- Hiện tại mới chịu giải thích, muộn rồi.
Người đàn ông mặt lạnh đi, đạp chân ga, xe chạy nhanh ra ngoài. Gần đêm khuya, trên đường phố, xe một đường chạy nhanh như bay.
Ý Ý sợ đến sắc mặt tái nhợt, dựa vào bản năng, tóm chặt dây an toàn, nhưng đã quên cài lại.
Hậu tri hậu giác phát hiện, cô vừa nãy dĩ nhiên muốn giải thích với hắn, giờ khắc này nhớ lại, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, lại không biết, người đàn ông này cho cô mà nói, lúc nào địa vị lại tăng cao như vậy.
Phó Dật Bạch lại bị Nam Cảnh Thâm nửa đêm gọi điện thoại, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, nhưng chỉ xử lý một chút trầy da của tâm can bảo bối của hắn (nct), hắn (pdb) tức đến mức muốn chửi tục.
- Tôi đã bôi thuốc, chờ một lúc tôi sẽ đi hiệu thuốc, thuận tiện lấy túi bông tăm.
Hắn cầm bút, xoạt xoạt ở viết chữ trên bệnh án, giương con mắt, hung hăng trừng Nam Cảnh Thâm.
- Vết thương nhỏ, chỉ cần bôi thuốc, không cần phải lo lắng.
Hắn đem tờ giấy đưa cho Ý Ý, bên cạnh rõ ràng có y tá, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Ý Ý lại trì độn, cũng có thể đại khái đoán được, bọn họ là có lời muốn nói, liền rất tự giác đứng dậy, đưa tay lấy giấy, nhưng có người nhanh tay hơn cô.
Nam Cảnh Thâm xem cũng không có liếc cô một cái, sải bước đi ra ngoài.
Lưu lại Phó Dật Bạch cùng Ý Ý ngơ ngác.
- Sao cô lại bị vậy......
Phó Dật Bạch nở nụ cười, đi hai bước, vốn là phải ra khỏi phòng bệnh, tới cửa lại do dự một chút, sau đó trở lại, dựa lưng vào mép bàn, cầm trên tay một cây bút, đâm đâm vào lòng bàn tay.
- Cô gái nhỏ, buồn bực thì buồn bực, không bằng chúng ta tâm sự?
Ý Ý có chút bất ngờ.
- Tán gẫu cái gì?
- Cô biết lão tứ là ai sao?
- Nam Cảnh Thâm a, có vấn đề sao......
Phó Dật Bạch mỉm cười, khóe môi cong.
- Vậy cô có biết, Nam Cảnh Thâm ba chữ này, lưng đeo bao nhiêu thứ không?
Ý Ý liền suy tư đều không có, nàng chỉ là kinh ngạc dừng một chút, sau đó lắc đầu.
- Cậu ta là con trai thứ tư của Nam gia, bây giờ có thể tính ở Hoa Thụy là người quyết định một nửa, nói cậu ta cí giá bạc triệu không phải là nói quá, tôi nói những lời này, không phải nói để cô nhìn của cải của cậu ta, dù sao người cô kết hôn, gia thế phỏng chừng không thể thiếu một chút so cậu ta.
Lúc dứt lời, ánh mắt hắn bỗng sắc bén, bí mật mang theo khí thế có thể nhìn thấu người khác.
Ý Ý cả kinh, đột nhiên minh bạch cái gì đấy, đáy lòng sinh ra chút cảnh giác.
Phó Dật Bạch dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng cười, nhưng lại ánh mắt lạnh lẽo.
- Cô gái nhỏ, cô lập gia đình rồi đúng không?
Ý Ý cắn môi, cảm thấy bị nhục nhã, nhưng loại nhục nhã này lại không phát ra được, chỉ gật gù.
- Cô có chồng cô, cậu ta có vợ, các người cuối cùng sẽ không có kết quả, bởi vì cậu ta không thể cưới cô.
- Bất quá tôi không phải muốn khuyên cô rời đi cậu ta, trò chơi khuôn sáo cũ như vậy, tôi không làm.
Phó Dật Bạch liếc mắt một cái ra cửa, trầm ngâm một lúc, cố ý thấp giọng.
- Hôn nhân lão tứ hôn, khả năng cả đời cũng không thể làm chủ, cậu ta yêu cô, tôi xem thấy, vì cô, cậu ta có thể chống đối lại.
Cô chậm chập hơi giương ra môi, mi tâm hơi nhăn lại, không thể không nói:
- Tôi đã kết hôn......
- Không thể ly hôn sao?
Phó Dật Bạch một câu nói đã chặn lại cô, nói thế nào đi nữa, hắn lớn hơn Ý Ý bảy, tám tuổi, lại là công tử đã trải qua với vô số phụ nữ, cô bé này đối với lão tứ có hay không có ý tứ, từ trong ánh mắt là có thể có thể thấy, làm huynh đệ hắn, không cần nói khó nghe, trái lại chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, vạn sự lưu lại một đường, cố gắng sau này gặp mặt, tháng ngày còn dài hơn, cô còn có thể cảm kích hắn ngày hôm nay nói những lời nói này.
- Cô còn nhỏ, chưa thể thấy rõ tình cảm của mình, giống chúng tôi này, thích cùng yêu đều kìm nén, tùy tiện ghi tên một người phụ nữ lên sổ đỏ cũng được, đó là bởi vì chưa có gặp được người chân chính đáng giá để yêu.
- Lão tứ lên voi xuống chó nửa đời, tôi chưa từng nhìn thấy hắn đối với bất luận phụ nữ nào mà động lòng cả, hắn ép cô, đó chính là yêu cơ, sớm một chút nhận rõ ràng chính tim cô đi, coi là thật có cảm tình, thì không bằng sớm một chút đem những thứ quan hệ ngổn ngang kia làm cho rõ ràng.