Ý Ý không đọc nhiều, cô không muốn nhìn nữa.
Nam Cảnh Thâm cùng Bạch Sênh Nhi......
Chuyện của bọn họ lúc trước không phải chưa từng có.
Lòng Ý Ý ngũ vị trần tạp, bữa sáng ăn không mấy miếng, lại cảm thấy hoảng hốt, cô cảm thấy khó chịu.
Cô không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy, cảm giác như muốn sụp đổ. Ánh mắt nhìn cái gì cũng đều là ảm đạm, ngay cả với bánh bao cùng sữa đậu nành cô yêu thích nhất, cũng mất cảm giác ăn uống. Ly sữa còn nóng, hơi khói bốc lên thành làn sương trắng mông lung ở trước khuôn mặt nhỏ nhắn, làn khói chui vào trong lỗ mũi, cô híp một hơi, không thể thở được.
- Phu nhân, sao mắt cô đỏ thế?
Tiểu Quỳ mới vừa đem khăn tay đến, quay đầu thấy bộ dáng ủy khuất muốn khóc của Ý Ý.
Ý Ý cả kinh, cuống quít sờ sờ, lại không sờ thấy nước mắt gì đó.
Cô lắc đầu.
- Không có việc gì, bị sặc thôi.
- Sặc?
Tiểu Quỳ liếc nhìn bữa sáng.
- Không có ớt nha, sao cô lại sặc được?
Ý Ý úp mở, ngón tay dùng sức ở trên mí mắt:
- Tôi nói sặc chính là sặc thôi, em hỏi nhiều như vậy làm gì.
Cô rất ít khi nổi nóng như vậy, bình thường đối người làm đều là vẻ mặt ôn hoà. Tiểu Quỳ cũng không cảm thấy cô cao cao tại thượng, ngược lại đau lòng, dỗ dành cô:
- Em không hỏi, nếu cô cảm thấy không ăn được nữa, ngày mai em bảo phòng bếp đổi khẩu vị được không?
- Đổi hết đi, khó ăn muốn chết!
Ý Ý bỗng nhiên có chút khóc nức nở, chính là cô không nhận ra, Tiểu Quỳ tinh tế xem của sắc mặt cô, nhất thời không dám trêu ghẹo, vốn đang muốn nói hai câu nói cho thoải mái một chút, hiện tại xem ra, phu nhân giống như gặp chuyện buồn.
Chưa từng thấy cô ấy có bộ dáng như thế này.
So với Hồ bá không cho cô ăn vặt còn khổ sở hơn.
Cô lau nước mắt, không ăn sáng nữa, tùy tiện thay đổi quần áo rồi ra cửa.
Đến trước thang máy công ty, Ý Ý theo thói quen tính đứng cùng đám người bên ngoài. Sau thang máy thứ nhất, người bớt đi nhiều, đến nhóm thứ hai, cô chậm rãi đi vào, tìm vị trí đứng.
Lúc này, thanh âm ồn ào bỗng nhiên lặng xuống, không biết là ai hô lên:
- Nam phó tổng, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Người đàn ông lên tiếng, Ý Ý run lên, theo bản năng ngẩng đầu.
Trước cửa thang máy, Nam Cảnh Thâm một thân tây đen, bên cạnh có Cố Diễn đi theo, vốn nên đi thang máy chuyên dụng dành cho hắn, thế nhưng người có địa vị cao như hắn lại vào thang máy của nhân viên.
Mọi người đem chừa chính giữa cho hắn, nhưng hắn đi tới vị trí cuối, lưng dựa lưng vào lan can, đứng thẳng, ở bân trái Ý Ý.
- Đừng khẩn trương, còn có rất nhiều chỗ, mọi người cứ đứng vào đi.
Lúc hắn nói, cảm giác nhu ý, cũng không cho rằng vì mình là phó tổng tài mà đem mình nâng lên.
Nhưng mà nói thì nói vậy, nhưng không một ai dám cùng hắn vui đùa, thật ra nghe xong hắn nói, cũng đi vào đứng.
Không khí trong thang có sự thay đổi. Họ có cảm giác áp lực, không muốn nói cũng không muốn làm gì.
Ý Ý cố ý đem tóc sau tai thả xuống, buông xuống suy nghĩ, đuôi mắt không tự chủ liếc nhìn đôi giày da màu đen của người đàn ông kia.
Nam Cảnh Thâm đứng ở bên cạnh cô, khoảng cách gần không đến nửa thước.
Trên người hắn có mùi thuốc lá mát lạnh mùi thuốc lá cùng hương bọt cạo râu quanh quẩn trong hơi thở cô, tim Ý Ý không hiểu sao đập nhanh hơn, khuôn mặt trắng nhỏ nhắn lộ ra vẻ ửng đỏ.
Cô không nghiêng người, cũng không quay đầu, sợ sẽ thấy mặt hắn.
Rốt cục đến lầu 12, cô theo đồng nghiệp muốn đi ra ngoài, trên chân bỗng nhiên đau xót, cô hoảng sợ cúi đầu nhìn, Nam Cảnh Thâm thế nhưng đá cô một cước.
Cô ngẩn ra, nhìn lên, theo góc độ này, chỉ nhìn thấy góc cạnh mặt hắn.
Cô chỉ ngây người trong nháy mắt, cửa thang máy lại khép lại, trừ bỏ Ý Ý cùng Nam Cảnh Thâm, thang máy chỉ còn có ba bốn người.
Cửa thang máy đóng mở vài lần, các đồng nghiệp toàn bộ đã đi hết. Mỗi lần cửa mở, Ý Ý đều muốn đi, không bị đá chân, thì cũng là bị hắn túm quần áo từ phía sau, vài lần như vậy, căn bản là nửa bước cũng khó đi. Thang máy đi lên, dừng lại ở lầu 22.
Nam Cảnh Thâm lôi kéo tay cô, trực tiếp vào văn phòng phó tổng tài.
Cánh cửa đóng sầm mạnh phía sau cô, cô bị đẩy mạnh đến cánh cửa, một bàn tay bất ngờ để ở phía sau ván cửa.
Ý Ý luống cuống, đuôi mắt nhìn thấy rõ khớp xương bàn tay to.
Cô bỗng nhiên cảm thấy áp bách.
- Nam tổng, ngài đem tôi kéo đến nơi này là có ý gì?
Lời vừa ra khỏi miệng, trên trán nhất thời bị đánh một cái.
- Sao không gọi Tứ gia?
Ý Ý nâng tay lên đỡ, cô đột nhiên ngẩng đầu, mi tâm nhăn lại.
- Anh đang đùa với tôi à, Nam tổng, hiện tại là giờ làm việc, thỉnh anh tự trọng!
- Sao lại tức giận?
Nam Cảnh Thâm nhìn cô, con ngươi đen nghiền ngẫm vài phần.
Gần quá, giọng nói trầm thấp của hắn làm Ý Ý nổi cả da gà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên.
- Tôi không có tức giận.
Nam Cảnh Thâm dễ dàng đem mặt cô quay trở về, ánh mắt giằng co, hắn bỗng nhiên lại gần hơn, tay để ở cửa chạm vào gáy cô, năm ngón tay khẽ nhập vào tóc cô.
Hắn cúi đầu, hơi thở quét qua mặt cô.
- Nói đi, tức giận cái gì?
Ý Ý nhăn mày, nắm tay nắm chặt, rất nhanh liền cảm giác lòng bàn tay ương ướt.
- Anh không phải sắp đính hôn sao, bây giờ còn cùng như tôi như vậy, không mình lăng nhăng à?
Người đàn ông nhướng mày, cười cười.
- Thấy tin tức?
Ý Ý cắn môi, không mở mắt, miệng bất mãn nói thầm:
- Không biết chừng mực!
Trong hắn có ý cười, bộ dáng cô tức giận, hai gò má lộ ra hồng hồng, thật sự đẹp.
Nam Cảnh Thâm tâm tình lên, đáy mắt nhu hòa ý cười.
- Tôi sắp đính hôn rồi, em để ý à?
Hắn ổn trọng hỏi, lại bởi vì mang theo ý cười, chẳng nghiêm cẩn gì, ngược lại càng như là trào phúng.
Ý Ý chú ý tới khuôn mặt thượng tựa tiếu phi tiếu kia, mị hoặc lòng người, lại như chậu nước lạnh xối xuống đầu, đem cô đánh vỡ mộng.
- Tôi không quan tâm, anh hiện tại cùng tôi như vậy, không lo lắng cho vợ tương lai của anh à?
Nụ cười trên môi Nam Cảnh Thâm càng sâu, hắn cúi đầu, môi đặt trên cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ này.