......
Nam Cảnh Thâm còn đang trong phòng làm việc.
Trong máy vi tính chính đang chiếu tin buổi chiều Ý Ý bị bắt ngâm nước lạnh.
Mắt hắn càng ngày càng lạnh.
Bên trong chỉ mở một cái đèn sưởi ấm, trên màn hình phát ra mấy tia sáng trắng xanh che đi khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, ngũ quan ngưng tụ rõ ràng một tầng hàn ý.
Hắn đã sa thải đạo diễn bỏ cũ thay vào người mới, cũng bảo Cố Diễn thông báo cho người đại diện của Bạch Sanh Nhi, còn phần quảng cáo này đổi từ bên trong thành quay chụp bên ngoài, trên đỉnh Tuyết Sơn xa ngàn dặm.
Điều kiện, không cho phép dùng đóng thế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn lướt qua, trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Cái số này chưa từng gọi tời hắn, còn hắn từ lúc hai năm trước đã thuộc nằm lòng.
- Alo?
Hắn bắt máy, bên kia thì một mảnh quỷ dị vắng lặng.
Nam Cảnh Thâm đóng video trong máy, sắc mặt lặng yên nhu hòa, thanh âm chắc chắn tao nhã:
- Ý Ý?
Ý Ý không nghĩ tới sẽ bị đoán được, kỳ thực lúc nhấn nút gọi điện thoại cô liền hối hận rồi, muốn tắt máy, hắn lại bắt máy mất rồi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mở miệng nói:
- Nam Tứ gia, rất xin lỗi đã trễ thế này quấy rầy anh, nhưng là có chuyện, tôi nghĩ nói cho ngài, tôi...... tôi hình như là mang thai.
Cô nhấc lên trái tim mình, nói năng lộn xộn, bên kia, người đàn ông hô hấp nặng, sau đó chính là lặng im, trong lòng cô ầm ầm, rất sợ.
- Tôi gọi điện thoại đến, không phải muốn anh phụ trách, tôi...... tôi là cảm thấy, anh là ba ba hài tử, tôi cần phải nói cho anh biết, hơn nữa...... chờ một lúc tôi sẽ đi bệnh viện làm giải phẫu, anh có thể tới......
Nam Cảnh Thâm vẫn trầm mặc, một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nở nụ cười vô lại:
- Nếu không muốn tôi phụ trách, tại sao còn gọi cú điện thoại này?
Cô cắn môi, vừa thẹn vừa giận.
- Đứa bé này, anh có một nửa trách nhiệm......
Khóe mắt cô rưng rưng, âm thanh run rẩy:
- Tôi hiện tại...... không có tiền làm giải phẫu.
Cô khóc, hơn nữa không có dừng lại.
Lúc nói chuyện cũng không nhịn được khóc thút thít.
Cô sợ người đàn ông này sẽ từ chối, lại sợ hắn sẽ nói ra cái gì nhục nhã cô, nắm chặt điện thoại di động trong tay, khớp xương đều hiện trắng ra.
Một lúc sau, người đàn ông kia mới nói:
- Ở nhà chờ tôi, đừng có chạy lung tung.
Điện thoại giữa đường bị cắt đứt.
Đầu óc cô ong ong, chưa có hồi thần, sợ sệt từ nội tâm lan tràn ra, bộ thần kinh đại não cô, cũng sắp muốn nổ tung rồi.
Điện thoại di động còn nắm trong tay, nắm đến càng ngày càng gấp, cô cần nắm ít đồ, mới có khí lực chống đỡ chính mình, cái bụng lại một trận co giật, càng ngày càng dữ dội, cô rất mệt, đỡ mạn giường trượt xuống, ngồi gập xuống đất, đuôi mắt thoáng nhìn chỗ vừa nãy cô ngồi, đã là một mảnh màu máu......
Môi cô càng thêm trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cô muốn đem ráp trải giường thu lại, nhưng là không có sức.
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe ô tô màu đen, trực tiếp từ cửa sắt biệt thự đi vào, đỗ ở trước biệt thự, không có tắt ánh đèn chiếu rọi vào trên cửa sổ, vào lúc này Hồ Bá cùng Bạc Tư đều không có ngủ, từ biệt thự trong nhanh chóng đi ra, vừa nhìn thấy người trong xe đi ra cảnh giác liền buông xuống.
- Tứ gia.
Bước chân Nam Cảnh Thâm chưa dừng, Bạc Tư đi theo bên cạnh hắn, trong lòng rõ ràng, chuyện ban ngày, khẳng định Tứ gia đã biết rồi, hắn chủ động nhận sai:
- Tứ gia, là tôi không đúng, không có chăm sóc tốt phu nhân, lần sau, cô ấy sẽ không bị ngâm nước lạnh nữa.
Sắc mặt người đàn ông lạnh lẽo, Hồ Bá phụ hoạ theo:
- Phu nhân thể chất tính hàn, chúng tôi đều cẩn thận chiếu cố, sau này sẽ không có thêm tình huống như thế phát sinh.
- Ta đem cô ấy giao cho các người, các người chính là chiếu cố như vậy sao?
Nam Cảnh Thâm một cước bước lên cầu thang, quay đầu lại, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Quan hệ giữa với ta với cô ấy, không có lộ sơ hở?
- Không có, phu nhân thường thường hỏi ngài, chúng tôi chưa nói.
- Vậy thì tốt.
Người đàn ông đề chân, tiếp tục hướng trên lầu đi.
- Tiếp tục như vậy đi.
Hắn chính xác tìm tới phòng ngủ chính, đẩy cửa, bên trong không có mở đèn, tối om, trong hành lang chiếu vào ánh đèn, miễn cưỡng thấu chút ánh sáng đi vào, bằng không còn không thấy rõ ngã vào bên giường có bóng người nho nhỏ.
Người đàn ông đi nhanh như gió, khí tức quanh thân nháy mắt chìm lạnh đến đáng sợ.
Hắn ngồi xổm người xuống, đem Ý Ý đang thoi thóp ôm lên, lòng bàn tay dày rộng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn nhu khẽ gọi:
- Ý Ý?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người giống như mất nước nằm trong lồng ngực hắn, suy yếu nhu nhược không xương, đầu trượt vào trong lòng bàn tay của hắn, trên mặt cô tất cả đều là mồ hôi.
Nam Cảnh Thâm đẩy đầu cô ra, dùng giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng dụ dỗ cô:
- Tứ gia đến rồi, đừng sợ.
Ý Ý mê mẩn mở mắt, tầm mắt đều là tia sáng quá mờ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy thân thể hắn, mùi thuốc lá quen thuộc mát lạnh, lại làm cho cô có cảm giác an lòng.
- Tứ gia......
- Ừ, ngoan, đừng sợ, tôi dẫn em đi bệnh viện.
Nam Cảnh Thâm ôm cô dậy, đầu cô tựa ở ngực hắn, ôm cô xuống lầu, đi ngang qua Hồ Bá cùng Bạc Tư, Ý Ý chột dạ đem mặt chôn ở trong lồng ngực Nam Cảnh Thâm.
Hắn cứ như vậy vọt vào trong nhà ôm cô......
Cô chết chắc rồi!
- Nam Tứ gia......
Tay nhỏ Ý Ý bám vào y phục của hắn, nắm thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi chảy ròng ròng, hai bờ môi mỏng manh mở ra, dùng giọng cầu khẩn xin hắn:
- Anh trước tiên mang tôi trở lại, tôi đi...... đổi ráp trải giường.
Trên mép giường có vết máu, hắn cũng nhìn thấy.
Nam Cảnh Thâm mím môi môi mỏng, sắc mặt trước sau căng thẳng, không nói hai lời ôm cô ngồi vào ghế sau, một tay bắt được tay nhỏ lạnh lẽo của cô, nhỏ giọng an ủi:
- Đừng lo lắng, trước đi bệnh viện đã.
- Không, tôi nhất định phải trở lại......
- Vết máu trên giường tôi đã xử lý qua, yên tâm......
Nguyên lai, hắn thấy được......
Ý Ý nằm ở trong lồng ngực của hắn, không lên tiếng, lái xe phía trước là ai, cô nhìn không rõ, cũng không có sức để nhìn, khóe mắt ướt nhẹp, thân thể run lẩy bẩy.
Cô cảm giác được trên tay có ấm áp, thân thể đang lạnh lẽo ấm lên chút, trạng thái nửa hôn mê, rốt cục dựa vào ánh đèn ngoài cửa xe, thấy rõ mặt Nam Cảnh Thâm.
- Nam Tứ gia......
Cái miệng nhỏ phát ra tiếng như tiểu thú nghẹn ngào:
- Tôi đau muốn chết.
Nam Cảnh Thâm nắm tay cô, ở trong lòng hà hơi, hắn nhẹ nhàng vén lên tóc ướt dính vào trên mặt cô, nhẹ nỉ non dụ dỗ:
- Đứa nhỏ ngốc, có tôi ở đây, em sẽ không chết.
Ở nơi này, bụng của cô lại một trận xót ruột đau đớn, đau đến thân thể cô khó chịu cong lên, kìm nén một hơi thật dài phun không ra.
Cả người như con rối cứng đờ mấy giây, nặng nề đổ vào trong lồng ngực của hắn, chảy nước mắt lắc đầu:
- Tôi không xong rồi, thật sự đau quá đau quá.
- Ý Ý ngoan, dựa vào tôi, rất nhanh sẽ không đau.
Hắn vẫn dùng giọng nói trầm thấp chắc chắn, nếu không nghe kỹ, rất khó nghe đến trong giọng nói có run rẩy.
Mắt nheo lại, sao lại đau thành như vậy?