- Nói nghe một chút!
- Hiện tại, Mục đạo sư có thể đánh một trận với ta, thắng, Mục đạo sư chính là đạo sư cao cấp của học viện, như thế nào?
Điêu Á Vân mỉm cười nói:
- Ta nghĩ, ba vị học viên của Mục đạo sư đánh bại ba vị học viên của cao cấp tam ban ta, năng lực của Mục đạo sư chấp giáo đã có thể thấy được chút ít, nếu Mục đạo sư có thể đánh bại Điêu Á Vân ta, trở thành học viện đạo sư cao cấp cũng là hợp tình lý?
- Khiêu chiến à...
Nhìn Điêu Á Vân tự đắc, Mục Vân cười hắc hắc, chắp tay nói:
- Mời!
- Mục đạo sư!
- Mục đạo sư!
- Mục Vân!
Không ngờ Mục Vân lại đáp ứng, mấy người Tề Minh, Mặc Dương, Tần Mộng Dao biến sắc, muốn ngăn cản.
Mục Vân đáp ứng như vậy, thực sự có chút hành động theo cảm tính.
Điêu Á Đông, một trong tam đại đạo sư thiên tài của học viện, cũng không phải đạo sư bình thường có thể so sánh được!
Điêu Á Đông, ba năm trước đây, là nhân vật thiên tài, nổi tiếng hiển hách Điêu gia.
Một trận chiến thành danh, trận chiến đó hắn dùng cảnh giới tam trọng Dịch Cân cảnh, đánh bại một võ giả có cấp bậc ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.
Sau đó, toàn bộ Bắc Vân thành, uy danh của hắn lan xa.
Sau khi, hắn tiến vào Bắc Vân học viện là đạo sư, trong thời gian một năm, từ đạo sư cấp thấp, thông qua khảo hạch thăng cấp thành đạo sư trung cấp, sau đó lại trở thành đạo sư cao cấp.
Trong Bắc Vân học viện bên, còn có Đông Phương Ngọc, Uông Thanh Phong, ba người được gọi là ba đại thiên tài đạo sư.
Bây giờ, Điêu Á Đông đã bước vào cảnh giới nhục thể bát trọng Tụ Đan cảnh.
Tụ Đan cảnh chính là đan điền của võ giả đã hội tụ, chân nguyên hùng hậu, chân nguyên của bát trọng Tụ Đan cảnh không chỉ mênh mông hơn so với thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, thuộc tính chân nguyên cũng hoàn toàn không giống với thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!
Tần Mộng Dao tự nhiên biết trong thời gian một tháng này Mục Vân đã thăng cấp, chỉ là cho dù Mục Vân đột phá, hắn cũng chỉ là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.
Còn Điêu Á Đông, một năm trước, hắn đã là bát trọng Tụ Đan cảnh cảnh giới.
Chênh lệch giữa hai bên không phải chỉ là một chút!
Nếu nói võ giả thất trọng chính là đăng đường nhập thất, vậy võ giả bát trọng chính là con đường võ đạo của võ giả lại được lớn mạnh một bậc.
- Mời!
Mục Vân nhìn Điêu Á Vân, như không có nghe được sự gào thét ngăn cản điên cuồng của Tần Mộng Dao, Tề Minh, đi thẳng tới giữa lôi đài.
- Được!
Mục Vân nhìn thấy Điêu Á Đông quả nhiên là chịu đựng không nổi khiêu khích, đáp ứng khiêu chiến, trong lòng hắn rất vui mừng.
Hôm nay ba trận chiến này, lớp ba cao cấp hắn toàn thua, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Mà Điêu Á Vân, đệ đệ của hắn bị một kiếm của Mặc Dương chém rời bàn tay, ngày sau chính là một phế nhân.
Khiêu khích như vậy, nếu như Điêu Á Đông hắn không một tiếng động đón lấy, toàn bộ học viện kia, ngày sau nơi nào còn có nơi cho hắn dừng chân.
- Điêu đạo sư, không biết, ngươi phải chăng biết quy định học viện, nếu như ta thắng, sẽ có thể tấn thăng đạo sư cao cấp...
- Tự nhiên biết!
Điêu Á Đông tự tin nói:
- Bài kiểm tra thăng cấp thành đạo sư cao cấp, vốn là phải chiến thắng một đạo sư cao cấp học viện, những điều kiện khác Mục đạo sư ngươi đều phù hợp, chiến thắng ta, thì có thể trở thành một đạo sư cao cấp!
- Chỉ tiếc... Ngươi sẽ không thắng!
Câu nói này, Điêu Á Đông lại chậm rãi nói thầm ở trong lòng.
- Tốt, đã như vậy, bắt đầu đi!
Mục Vân đi đến giữa sàn đấu, nói với Mặc Dương ở một bên:
- Đồ đệ bảo bối, ngươi mau đưa Thanh Khuyết Kiếm cho sư phụ!
- Vâng!
Không nói hai lời, Mặc Dương đã ném Thanh Khuyết Kiếm lên lôi đài.
Vừa mới bắt đầu đã dùng kiếm?
Điêu Á Đông nhìn thấy hành động này của Mục Vân, hắn hơi sững sờ.
- Gia hỏa này, đúng là lại đang tìm đường chết!
Điêu Á Đông vô thức cho rằng, Mục Vân ngay lập tức dùng kiếm, vì hắn hiểu được, đánh với mình một trận, không sử dụng kiếm, hắn khả năng ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.
- Bắt đầu sao?
Mục Vân trong tay cầm Thanh Khuyết Kiếm, buồn bực ngán ngẩm nói.
- Bắt đầu!
Lời nói vừa rơi xuống, trên sàn đấu, hai thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng, chung quanh lôi đài, đông đảo đệ tử tản ra, nhìn chăm chú vào hai người.
Một trận chiến này so với ba trận vừa rồi đều muốn rung động lòng người hơn.
Trước đó Mục Vân vẫn luôn là phế vật, hắn làm sao dạy bảo Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ, ba người chiến thắng lớp ba cao cấp? Chẳng lẽ là dựa vào sự trợ giúp của Tần Mộng Dao?
Sau trận chiến này, tất cả mọi người sẽ hiểu.
- Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình!
Quát khẽ một tiếng, Điêu Á Đông vung vẩy hai tay, chân nguyên khủng bố như một con Giao Long lao lên biển cả, trong lúc mơ hồ truyền đến âm thanh gào thét, làm đau nhứt màng nhĩ người khác.
Bành bành bành...
Trong khoảnh khắc, trên lôi đài, tiếng nổ tung vang lên, mặt đất sàn đấu lại không chịu nổi lực lượng chân nguyên bộc phát, hoàn toàn nổ tung.
- Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, Điêu Á Đông lại xuất ra một chiêu này, xem ra hắn muốn đưa Mục Vân vào chỗ chết!
- Ừm? Không thể nào!
Nơi xa đứng trên đài, Uông Thanh Phong khẽ lắc đầu nói:
- Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, đây là một đòn sát chiêu của Điêu Á Đông, ngay cả ta cũng không dám nói chắc chắn có thể ngăn lại, Mục Vân...
- Sao lại thế...
Nghe được lời đạo sư này, mấy tên học viên đứng xung quanh lập tức ngẩn ngơ.
Bọn hắn đều hiểu rõ điểm đáng sợ của Uông đạo sư.
Thân là đạo sư mạnh nhất Bắc Vân học viện, thực lực của Uông Thanh Phong đến cùng cao bao nhiêu, không ai biết được.
Mà trong lớp hắn hình như cũng tụ tập toàn bộ thiên tài mạnh nhất học viện.
Mặc dù hắn và Điêu Á Đông, Đông Phương Ngọc, ba người được gọi là ba đại đạo sư học viện, nhưng ai cũng biết, hắn là người mạnh nhất trong ba người, Điêu Á Đông và Đông Phương Ngọc, hai người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cùng lúc đó, trên sàn đấu, lực lượng của Điêu Á Đông hình như tích tụ hết vào trong một chiêu này!
Toàn bộ chân nguyên điên cuồng phun trào, hội tụ quanh người hắn, biến thành một con Giao Long.
- Ngao...
Trong khoảnh khắc, Giao Long kia phát ra tiếng gào điếc tai, lực lượng cuồng bạo, dùng thế lên trời, thẳng hướng về phía Mục Vân.
Dưới lôi đài, Tần Mộng Dao, bọn người Tề Minh sớm đã mồ hôi đầm đìa.
Mặc dù biết Mục Vân thâm tàng bất lộ, thế nhưng đến cùng thực lực của hắn như thế nào, trong lòng bọn hắn đều không có nắm rõ.
Một trận chiến này, bọn hắn không tin tưởng vào Mục Vân.
Cùng lúc đó, trên sàn đấu, nhìn thấy Điêu Á Đông như hội tụ chân nguyên toàn thân, muốn đưa mình vào cái chết, Mục Vân mỉm cười.
- Đây chính là thực lực của ngươi sao? Không gì hơn cái này!
Mục Vân nhìn thấy kia chân nguyên biến thành Giao Long ầm vang thét lên, hắn hơi mở miệng.
Hắn bỗng nhiên dùng Thanh Khuyết Kiếm trong tay, chém ra một kiếm.
- Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm!
Một kiếm ra, thiên địa động.
Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm giác, thế giới như biến mất ở trước mắt mình, tất cả mọi thứ đều không tồn tại, chỉ có một kiếm này đi đến trước người mình, đâm thủng qua không chỉ là thân thể của mình, còn là linh hồn và ý niệm của mình.
Điêu Á Đông cũng có cảm giác như thế.
Giữa một khắc này, hắn cảm giác tất cả công kích của bản thân đều trở nên vô hình.