- Toái Ấn, toái kinh đoạn mạch!
- Di Thiên Ấn, phá sống quyết tử!
- Sinh Tử Hoang Ấn, ấn diệt sinh hoang!
- Bát Hoang Thiên Ấn, phong thiên diệt địa!
Bàn tay lật qua lật lại, dưới mấy lần bàn tay của Mục Vân biến ảo, bốn đạo ấn ký ẩn chứa khí tức diệt tuyệt, bất ngờ quay chung quanh hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Ngươi muốn giết ta, ta sẽ để ngươi thử cảm giác sống không bằng chết.
Cười lạnh một tiếng, trong tay Mục Vân, bốn đạo ấn ký ầm vang đánh ra.
Phịch phịch phịch phịch...
Bốn âm thanh này đồng thời vang lên, một tiếng kêu thảm thiết, hờ hững truyền ra.
Thấy cảnh này, mấy người Hàn Canh đứng ngốc tại chỗ.
Khoảng thời gian này, bọn hắn đã được tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Mục Vân, từ trước đó phế vật biến thành thiên tài nổi danh.
Các loại thần bí bao phủ trên người Mục Vân.
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Mục Vân có thể biến hóa đến loại tình trạng này.
Thông Linh cảnh cửu trọng đánh bại Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mà lại đơn giản như vậy, dễ như trở bàn tay như thế, rất hời hợt.
Mục Vân, thật vẫn là Mục Vân trước kia?
- Thiếu tộc trưởng!
Nếu nói, trước đó nhóm Hàn Canh gọi Mục Vân là thiếu tộc trưởng, đáy lòng ít nhiều có chút cảm giác có tiếng không có miếng.
Nhưng lần này, một tiếng gọi này là phát ra từ tận đáy lòng.
Mục Vân chấp nhận.
- Ném hắn ra ngoài!
Quay người trở lại trong sân, Mục Vân thản nhiên nói.
- Vâng!
Hàn Canh mới không cân nhắc thân phận của Thiệu Minh, lời thiếu tộc trưởng phân phó, chỉ cần làm theo là được.
Mục Vân nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Minh sống không bằng chết, trong lòng hắn dần dâng lên sự lạnh lẽo.
Dùng theo tính cách trước đây của hắn, Thiệu Minh có mang sát ý đối với hắn, nhất định lập tức đánh giết.
Chỉ là hiện nay, phía sau hắn còn có Mục gia, nếu như đánh giết Thiệu Minh, khó đảm bảo Thiệu Danh Ngự sẽ làm ra chuyện điên cuồng nào.
Trước mắt hắn, còn thiếu một bước, mới có thể chân chính chống đỡ lấy Mục gia, cho nên còn cần nhẫn nhịn một ít, chỉ là giáo huấn thích hợp vẫn cần phải làm.
Ngày thứ hai, sáng sớm, ngoài cửa lớn Mục gia, tụ tập một đám người.
Thiệu Minh nằm rạp trên mặt đất, muốn động lại không thể động, hôm qua một kích của Mục Vân, đoạn tuyệt tất cả đường sống của hắn, cho dù hắn muốn phản kháng, cũng căn bản chỉ có thể suy nghĩ nhưng không thể làm.
Đoạn thời gian gần đây, Thiệu Minh cũng xem là nổi tiếng ở Bắc Vân thành, trong đám người, không ít người đều nhận ra được, ở nơi đó chỉ trỏ.
- Tránh ra!
Đột nhiên, theo đám người tụ tập càng ngày càng nhiều, một tiếng quát, đột nhiên vang lên.
- Minh nhi.
Thiệu Danh Ngự nhìn thấy thân ảnh nằm trên mặt đất, trong lòng hắn run lên, như nhỏ máu.
Hắn đã mất đi một người cháu trai, không thể lại chết thêm một cái.
- Ngươi thực sự quá ngu xuẩn!
Thiệu Danh Ngự nhìn Thiệu Minh, hận không thể một bàn tay đánh xuống, chỉ là cuối cùng vẫn nhịn xuống.
- Mục gia dù nói thế nào cũng là một trong bốn đại gia tộc ở Bắc Vân thành, ngươi dùng đan dược đột phá cảnh giới, muốn ám sát Mục Vân, làm sao có thể?
- Dù ngươi giết Mục Vân, có thể toàn thân trở ra sao?
- Đệ đệ ngươi chết, ta tự nhiên sẽ không quên, nhưng ngươi làm sao ngu xuẩn như thế!
Thiệu Danh Ngự nói rất nhiều, trên mặt lộ ra tia đau lòng.
Hắn đau lòng không phải Thiệu Minh yếu, mà là Thiệu Minh quá ngốc.
- Gia gia...
- Mặc dù như thế, dù sao ngươi cũng là cháu trai Thiệu Danh Ngự ta, ở Bắc Vân thành này, đối đãi ngươi như thế, chính là không chỉ khi nhục là Thiệu Danh Ngự ta, còn là Thánh Đan tông.
Quát lạnh một tiếng, Thiệu Danh Ngự sải bước ra, quét ngang một quyền, trực tiếp đánh về phía cổng Mục gia.
Phanh...
Mãnh liệt va chạm khuếch tán, trong khoảnh khắc, cổng Mục gia hóa thành mảnh vỡ.
- Mục Vân, ra nhận một chưởng của Thiệu Danh Ngự ta!
Tiếng quát ngột ngạt như tiếng sấm vang lên, Thiệu Danh Ngự một mình đứng ngoài cổng Mục gia, không ai bì nổi.
- Ha ha... Không nghĩ tới Thiệu trưởng lão tự mình đến Mục gia ta, đúng là khách quý ít gặp, khách quý ít gặp!
Cánh cổng nổ tung, một thân ảnh chậm rãi đi ra, cười ha hả nói, chính là Mục Vân.
- Thiệu trưởng lão không hổ là trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, từ cửa chính đi vào, Mục gia ta tự nhiên nhiệt tình hoan nghênh, không giống một ít người, cửa chính không đi, hết lần này tới lần khác trong đêm, leo tường tiến vào nhập vào tiểu viện ta, bị người xem như chó chết xách ra ngoài.
- Ngươi làm càn!
- Ồ? Thiệu trưởng lão làm gì nóng tính như thế, ta cũng không có nói ngài.
- Ngươi...
Nếu như Mục Vân nhìn thấy hắn đánh nát cổng, lập tức nhảy ra lớn tiếng chửi rủa, Thiệu Danh Ngự hắn lại có thể lập tức ra tay, chế phục Mục Vân.
Nhưng bây giờ, Mục Vân mặt mũi tràn đầy nụ cười, nơi nào có một điểm nhìn qua giống như dáng vẻ tức giận, ngược lại là một mặt ý cười.
- Tiểu súc sinh, hôm nay, ta không muốn mạng của ngươi, chỉ cần ngươi đón lấy một chưởng Thiệu Danh Ngự ta, chuyện hôm nay sẽ dừng lại!
- Ha ha...
Mục Vân nghe được lời của Thiệu Danh Ngự, đột nhiên khom người lại, cười lên ha hả.
- Nhận một chưởng của ngươi? Thiệu Danh Ngự, lão già ngươi, ta đã cho ngươi đủ mặt mũi!
Mục Vân đột nhiên quát lạnh nói:
- Thiệu Minh, không biết sống chết, muốn tiến vào Mục gia giết ta, thật quá ngu xuẩn, ta không có giết ngươi, ngươi cho rằng là ta sợ Thiệu Danh Ngự ngươi, một trưởng lão Thánh Đan tông sao? Cút!
Trong lúc đó, thái độ Mục Vân xảy ra sự thay đổi chín mươi độ, để mọi người tại đây, nháy mắt mắt trợn tròn.
- Ngươi muốn chết!
Thiệu Danh Ngự là ai?
Trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, huyền khí sư cực phẩm, địa vị cao thượng, giờ phút này hắn bị Mục Vân chỉ vào mũi mắng, chỗ nào có thể kiềm chế xuống.
Nhưng trong lòng hắn cũng vừa tức giận, vừa buồn bực xấu hổ.
Chỉ có thể trách Thiệu Minh thực sự quá ngu xuẩn, nhưng dù sao Thiệu Minh cũng là cháu của hắn, xảy ra chuyện như vậy, vô luận như thế nào hắn cũng không thể nhịn đi xuống.
Một tiếng rơi xuống, Thiệu Danh Ngự rón mũi chân, vừa bay lên cao.
- Ưng Phi Độc Long Trảo!
Tiếng quát rơi xuống, năm ngón tay đen nhánh của Thiệu Danh Ngự xuất hiện một cỗ sát khí, trực tiếp lao về phía Mục Vân.
- Thiệu trưởng lão, Vân nhi là thiếu tộc trưởng Mục gia ta, ngươi công nhiên ra tay, là không hợp tình hợp lý.
Ngay vào giờ phút này, một âm thanh trầm muộn vang lên, Mục Lâm Thần đột nhiên xuất hiện, đứng trước người Mục Vân, thần sắc hờ hững.
- Mục Lâm Thần, Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, ngươi lại đã mở huyệt Khí Hải, mà lại...
Thiệu Danh Ngự nhìn thấy Mục Lâm Thần, sững sờ một chút.
Hắn nhớ rõ, Mục Lâm Thần là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, nhưng chỉ mở huyệt Quan Nguyên, từ bao giờ hắn lại mở ra cả huyệt Khí Hải.
Ngũ trọng là một đường ranh giới của võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh.
Mà huyệt Khí Hải là quan trọng nhất.
Mục Lâm Thần này thật đúng là thâm tàng bất lộ.
- Mục Lâm Thần, Mục gia ngươi làm nhục tôn nhi ta, chuyện này tính toán như thế nào?
- Thật buồn cười, vậy tôn nhi ngươi nửa đêm đến Mục gia ta, muốn giết nhi tử ta, chuyện này lại tính thế nào?
- Hừ, lười nhác nói đạo lý với ngươi, ta chỉ muốn biết, tôn nhi ta nhận sỉ nhục cực lớn, nhất định phải có người trả giá đắt.
- Thật sao? Vậy nhìn ngươi có bản lãnh này hay không?
Mục Lâm Thần cười lạnh.