Mục lục
Vô Thượng Thần Đế (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ba đại cảnh giới của võ giả, mỗi một cảnh giới đều cực kỳ quan trọng, nếu như các ngươi vì một lát đề thăng nhanh chóng mà khiến cho cơ sở của mình không vững chắc, như vậy thật đáng tiếc nói cho các ngươi biết, cuộc đời của các ngươi chú định chỉ có thể dừng lại ở ba cảnh giới này.

- Mục đạo sư, vậy nếu theo ngài nói như vậy, phía trên ba đại cảnh giới, còn có nữa sao?

Một đệ tử nhịn không được đặt câu hỏi nói.

- Tự nhiên, điểm này, hiện tại các ngươi biết cũng vô dụng!

- Dừng!

- Căn cứ ta hiểu rõ đối với sơ cấp cửu ban, các ngươi tiến vào Lôi Phong viện của Thất Hiền học viện không đến nửa năm, nhưng lại đổi bảy chủ đạo sư, từ hôm nay trở đi, Mục Vân ta sẽ dẫn đầu các ngươi đi trên con đường cường giả.

- Tương lai, toàn bộ phía trên Long Bảng của Thất Hiền học viện sẽ đều là tên của các ngươi.

Một trăm tên đó chính là chuẩn bị cho các ngươi.

Một trăm tên Long Bảng!

Nghe được câu này, ánh mắt của đông đảo học viên dưới đài lộ ra vẻ si mê, thế nhưng chỉ một lát, những ánh mắt đó đã hoàn toàn biến mất.

- Long Bảng à...

Nghe thấy hai chữ kia, khóe miệng Mục Phong Hành lẩm bẩm, âm thanh cũng trở nên có phần trầm thấp lên.

Long Bảng đối với học viên sơ cấp cửu ban bọn hắn thực sự là hi vọng xa vời.

Tại toàn bộ trong lớp sơ cấp, trên Địa Linh Bảng, hiện tại cũng chỉ có ban trưởng Thiết Phong của bọn hắn, chớ đừng nói chi là Linh Bảng của Lôi Phong viện.

Đây chính là học viên toàn bộ ban cấp của toàn bộ Lôi Phong viện.

Mà Long Bảng chính là một trăm thiên tài mạnh nhất trong toàn bộ thất đại viện.

Một trăm người đó, từng người đều có thiên phú siêu nhiên, thực lực cao cường, thủ đoạn càng tầng tầng lớp lớp.

Muốn có tên trên Long Bảng, có thể nói là còn khó hơn lên trời.

Phải biết, hiện tại Long Bảng, cho dù hạng một trăm cũng mạnh hơn hạng thứ nhất của Viện Linh bảng quá nhiều.

- Xem ra cũng không có lòng tin gì mà!

Mục Vân nhếch miệng, nói:

- Nếu đã như vậy, sau một tháng, ta sẽ giúp toàn bộ các ngươi tiến vào Linh Huyệt cảnh, như thế nào?

- Cái gì?

Nghe được lời này của Mục Vân, toàn bộ lớp học xuất hiện một trận rối loạn.

Trong một tháng, toàn bộ đột phá Linh Huyệt cảnh, nói đùa cái gì?

Mục Vân còn không thèm thăm dò tình huống của bọn hắn, giống như thử ăn nói lung tung, người đạo sư này cũng thực sự là quá không đáng tin cậy một chút.

- Không tin sao? Vậy bây giờ các ngươi ghi chép lại cảnh giới của mỗi người, giao cho ban trưởng, ta sẽ chú ý tiến hành chỉ đạo đối với các ngươi, sau một tháng, gặp mặt sẽ hiểu!

- Nhưng ta cũng có điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Đơn giản, nếu ta làm được, mỗi người các ngươi đều tăng lên tới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, vậy sau một tháng, các ngươi phải bắt đầu khiêu chiến học viên Địa Linh Bảng, ta muốn trong hơn một trăm lớp ban sơ cấp, học viên phía trên Địa Linh Bảng, toàn bộ là học viên của ta.

- Tốt!

Mục Vân vừa dứt lời, từng tiếng khen vang lên.

Ý nghĩ trong lòng đại đa số bọn hắn đều là, Mục Vân muốn trong một tháng giúp tất cả bọn hắn tăng cảnh giới lên tới Linh Huyệt cảnh, căn bản không thể nào.

Nếu điều kiện này đã không đạt được, vậy cái gọi là một trăm tên của Địa Linh Bảng đều thuộc về sơ cấp cửu ban sẽ càng không có khả năng thành lập.

Đáp ứng thì có ngại gì!

Nhìn thấy một đám học viên dưới đài nhận cổ vũ, hai mắt Mục Vân dần dần nheo lại.

Tiểu tử, muốn đấu với ta sao?

- Được rồi, tan học!

Vừa dứt lời, Mục Vân được Lâm Hiền Ngọc hộ vệ, tiêu sái rời khỏi.

- Ngươi không làm được!

Đi trên đường, Lâm Hiền Ngọc mở miệng nói.

- Ngươi cũng cho rằng ta làm không được sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tin tưởng ta chứ.

Trong miệng Mục Vân lại ngậm một cọng cỏ, cười hắc hắc nói.

- Những học viên này, thiên phú bản thân phần lớn đều là không hề tốt đẹp gì, mà lại đều ở cảnh giới nhục thân thất trọng, bát trọng, thời gian một tháng, đột phá đến Linh Huyệt cảnh, làm sao có thể?

- Ồ? Nếu đã như vậy, ta có thể giúp ngươi từ đoạn mạch phế thể tu luyện lại từ đầu cũng là chuyện không thể nào, theo lý thuyết sẽ không xảy ra sao?

- ...

Nghe được Mục Vân nói vậy, Lâm Hiền Ngọc một trận kinh ngạc.

Không sai, dựa theo hắn ý nghĩ, Mục Vân căn bản không thể nào làm cho hắn có thể lần nữa tu luyện.

Thế nhưng chuyện lại xảy ra!

Chẳng lẽ, gia hỏa này còn có thủ đoạn gì nữa chưa thi triển?

- Tốt, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, gần đây lĩnh ngộ một thức kiếm chiêu, theo giúp ta tu luyện một chút đi.

- Không có vấn đề!

Hai mắt Lâm Hiền Ngọc dâng trào chiến ý.

Từ khi biết Mục Vân, hắn vẫn luôn cảm giác Mục Vân rất thần bí, thế nhưng thực lực của Mục Vân thì hắn thật đúng là chưa từng lĩnh giáo.

- Mục đạo sư!

Đang lúc hai người chuẩn bị rời khỏi thì phía sau truyền đến một âm thanh ngọt ngào làm cho xương người ta như muốn nhũn ra.

Tô Hân Nhiên!

- Mục đạo sư, ngài đã đáp ứng ta sẽ giúp ta luyện chế đan dược nhất phẩm trung đẳng, lúc nào dạy ta?

Tô Hân Nhiên xấu hổ, dùng âm thanh thanh tú động lòng người nói.

- Khụ khụ... Chuyện này sao...

- Như vậy đi, hiện tại Mục đạo sư muốn tu luyện, ngươi chờ một chút được không? Hay là chờ ta tu luyện xong sẽ giúp ngươi?

- Tốt tốt!

Tô Hân Nhiên vỗ hai tay, hưng phấn nói:

- Ta cũng muốn xem Mục đạo sư đến tột cùng lợi hại đến mức nào.

Mục đạo sư của ngươi đương nhiên lợi hại!

Đáy lòng tự tin tán dương bản thân một phen, Mục Vân mang theo Lâm Hiền Ngọc, Tô Hân Nhiên cùng với Lăng Vũ Nguyệt, cùng nhau đi vào trong luyện võ trường.

Lựa chọn một chỗ vắng vẻ, lấy Thanh Phong kiếm ra, khí thế cả người Mục Vân, nháy mắt xảy ra biến hóa.

- Hiền Ngọc, đây là một thức kiếm chiêu gần đây ta vừa lĩnh ngộ, chính ta cũng chưa kiểm chứng, cho nên vạn nhất làm bị thương ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút.

- Ta hiểu rõ!

Lâm Hiền Ngọc thở ra một hơi thật sâu, sắc mặt trấn định lại.

Ngay cả thần kỹ như Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết mà Mục Vân cũng có thể lấy ra thì Lâm Hiền Ngọc thật đúng là hoài nghi, còn có cái gì mà Mục Vân không thể lấy ra.

Nhìn thái độ Mục Vân cẩn thận như vậy, chỉ sợ kiếm chiêu này sẽ không yếu.

- Phong Khởi Vân Trảm!

Quát khẽ một tiếng, Mục Vân xuất kiếm.

Khanh...

Thanh Phong kiếm bộc phát ra một tiếng kiếm reo trầm thấp, một kiếm vừa ra, lập tức gió nổi mây cuốn, quanh người Mục Vân, hoàng sa dần lên.

Chỉ là, chỉ là hoàng sa dần lên...

Theo hoàng sa bay múa, Thanh Phong kiếm trong tay Mục Vân bất lực rủ xuống, những hoàng sa kia, lộ ra thật ra không đủ, lập tức phiêu tán trên mặt đất.

Hả?

Thấy cảnh này, không chỉ là Lâm Hiền Ngọc, mà ngay cả Tô Hân Nhiên cũng kinh ngạc đến ngây người.

Làm cái gì vậy?

Chỉ có Lăng Vũ Nguyệt thì cười lạnh một tiếng, không ngừng lắc đầu.

Lúc đầu nhìn một kiếm chiêu này khí thế cuồng bạo, nhưng sau đó khí tức lại hạ xuống, trong chớp nhoáng đã tan thành mây khói.

Đây là võ kỹ gì?

- Ách...

Nhìn thần sắc kinh ngạc của mấy người, Mục Vân gãi đầu một cái, cười khổ nói:

- Sai lầm, sai lầm!

Nói xong đưa tay lau mồ hôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK