- Chính là gia hỏa này đánh cửu hoàng tử thành như vậy, các ngươi lên cho ta, làm thịt hắn!
Tiểu Quý Tử vênh mặt hất hàm sai khiến quát.
- Làm thịt ta?
Mục Vân bật cười:
- Uy uy uy, Thất Hiền học viện chính là có quy định, không thể giết người, vừa rồi ở phía ngoài cổng viện, các ngươi có thể giết ta, hiện tại không thể được.
- Vậy đánh tàn phế cho ta, để hắn đứng cũng không thể đứng.
Cửu hoàng tử hô to muốn rách cuống họng.
Một cái hô này, lại khẽ động đến thân thể bị thương của hắn, khiến hắn lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.
- A? Không tốt!
Bộ dáng của Mục Vân như bị kinh sợ, nói:
- Cửu hoàng tử đúng không? Ngươi làm như vậy, ta thấy ngươi sẽ hối hận.
- Hối hận mẹ ngươi! Lên cho ta!
Nhìn thấy bộ dáng tùy tiện của Mục Vân, cửu hoàng tử hận không thể đi lên xé hắn, lập tức hét lớn.
Cửu hoàng tử ra lệnh một tiếng, mấy người đứng trước hắn, lập tức xông tới.
- Chính là ngươi, Mục Vân? Ngươi là người viện nào? Lôi Phong viện? Ngươi nói ngươi trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác chọc cửu hoàng tử điện hạ chúng ta, thực sự là muốn chết.
- Khi đánh hắn, hắn cũng không có nói hắn là cửu hoàng tử.
Mục Vân bình tĩnh nói.
- Còn ở nơi này miệng lưỡi trơn tru, ngươi sẽ chết rất thảm.
Một tên thanh niên áo đen trong đó cười lạnh nói:
- Nói cho ngươi biết, ta gọi là Thanh Dư Minh, đứng ở vị trí chín mươi ba trên Linh bảng của Kim viện, cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, rơi vào trong tay của ta, ta sẽ để cho ngươi đau đến không muốn sống.
- Thanh Dư Minh đúng không, ngươi bị đuổi ra khỏi viện!
Nhưng, Thanh Dư Minh kia vừa mới nói xong, một bên khác, một âm thanh không mặn không nhạt vang lên.
- Con mẹ nó ngươi là ai, dám đuổi ta, ta chính là cửu hoàng tử...
Thanh Dư Minh xoay người, vừa định mở miệng mắng, nhìn thấy thân ảnh Mạc đại sư, một câu nghẹn lại ở cổ, nói tiếp cũng không phải, nuốt trở về cũng không phải, lập tức sắc mặt hắn đỏ lên.
- Mạc... Mạc trưởng lão!
- Thanh Dư Minh, đứng ở vị trí chín mươi ba Linh bảng Kim viện, thật là có danh khí lớn, học viện quy định không thể giết người, ngươi còn muốn giết người, ngươi muốn lật trời à?
Mạc Vấn rất tức giận, quát to:
- Cút đi, đều cút ngay cho ta, cửu hoàng tử? Hoàng Thượng Vũ đúng không? Ngươi bị đuổi học, trong Kim viện, không có vị trí của ngươi, chạy trở về lại trong hoàng cung của ngươi, hưởng thụ cuộc sống đi thôi.
- A? Mạc trưởng lão, Mạc trưởng lão, mặc kệ chuyện của ta!
- Nói thêm một cái nữa, lão tử ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.
Mạc Vấn quát một tiếng, mấy người Hoàng Thượng Vũ, Thanh Dư Minh kia lập tức im lặng, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, sắc mặt bọn hắn đỏ lên.
- Còn chưa cút, ở đây làm gì?
Trong lòng Mạc Vấn đã dâng lên lửa giận.
Đây coi là chuyện gì?
Từ khi Mục Vân đi vào Nam Vân thành, hắn với Mục Vân cũng đã gặp mặt hai lần, lần thứ nhất, mời Mục Vân đến Thiên Chi các ăn cơm, Mục Vân kém chút bị giết.
Lần này, Mục Vân vừa tới trong học viện, đã bị người khác gây chuyện.
Chuyện này khiến hắn rất không thoải mái!
- Mạc trưởng lão, người đều bị ngươi dọa chạy, ta vốn đang dự định luyện tay một chút mà. Lần này luyện tay thế nào!
Mục Vân bất đắc dĩ nói.
- Hả!
- Ừ, mau nói vấn đề của ngươi đi, ta còn phải đi tham quan nơi gọi là Lôi Phong viện, đến cùng khác mấy viện khác chỗ nào, mà lại, còn phải gặp lớp của ta!
Nhắc đến chuyện cấp lớp, sắc mặt Mạc Vấn trở nên có phần mất tự nhiên.
- Làm sao?
- Mục lão đệ, ngươi cũng đừng tức giận, sắp xếp là đại ca ta làm, ta cũng không hiểu rõ.
Mạc Vấn mở miệng nói:
- Lần này lớp của ngươi nghe nói là lớp sơ cấp, ngươi cũng biết, sắp xếp đạo sư phải nhìn cảnh giới, học sinh lớp sơ cấp, phần lớn là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thiên phú không phải rất tốt, nhưng lại có lòng cầu tiến, ngươi cũng đừng không vui!
- Đại ca ta sắp xếp như vậy, cũng là công bằng lý do, sợ có người nói lung tung, đạo sư lớp sơ cấp ít nhất là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, bây giờ cảnh giới của ngươi chỉ phù hợp làm đạo sư lớp sơ cấp...
- Chỉ như vậy?
- Cứ như vậy!
-...
Mục Vân không còn gì để nói, lớp sơ cấp thì lớp sơ cấp, hắn đi vào Thất Hiền học viện, là muốn hiểu rõ thế lực trong Thất Hiền học viện, từ cấp thấp nhất làm lên, rất thích hợp!
Trong Thất Hiền học viện, lớp học cũng có phân chia, một phần là nhìn thực lực, một bộ phận khác chính là nhìn thiên phú.
Học viên lớp cao cấp thậm chí lớp đặc cấp, cũng có người chưa đến Linh Huyệt cảnh cảnh giới, nhưng những người kia đều là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy.
Mà lớp sơ cấp tương đối kém một chút, không chỉ không có thực lực, còn cả thiên phú!
Chỉ là những chuyện này đối với Mục Vân đều không phải vấn đề!
Thiên phú không được? Nện đan dược.
Thực lực không cao? Nện đan dược.
Dù là một phế vật, Mục Vân cũng có thể giúp hắn tiến vào Thông Thần cảnh giới, huống chi, phàm là người tiến vào Thất Hiền học viện, lại có ai là phế vật?
Chỉ là so sánh, thiên phú học viên lớp sơ cấp chỉ kém một chút mà thôi.
Lúc Mục Vân chỉ ra một chút vấn đề luyện đan cho Mạc Vấn, thì Mạc Vấn vẫn mang theo hắn đi dạo một vòng, lúc này hai người mới chậm rãi ung dung đi vào Lôi Phong viện.
Lôi Phong viện với Phong Hiền viện, hai viện này không có bị một thế lực bất kỳ nào trong năm đại thế lực khống chế, nên vô luận là đạo sư hay học viên, thân phận bọn hắn đều khó bề phân biệt.
Nhưng đây cũng chính là nguyên nhân Mục Vân lựa chọn nó.
Đạp đạp đạp...
Hai người đứng bên ngoài phòng làm việc đạo sư, Mạc Vấn gõ cửa một cái.
Cộc cộc cộc...
Lập tức, mấy chục đạo ánh mắt tập trung đến trên người hai người.
- Mạc trưởng lão!
Nhìn thấy Mạc Vấn, toàn bộ đạo sư trong văn phòng, đồng loạt đứng dậy, ánh mắt bọn hắn mang theo tia cung kính.
Kỳ thật Mạc Vấn ở trong Thất Hiền học viện, thậm chí trong Nam Vân Đế Quốc, thanh danh của hắn đều cực kì nổi tiếng, nhận được sự tôn sùng của hơn một nửa luyện đan sư đế quốc.
Chỉ là trước mặt Mục Vân, hắn một chút kiêu ngạo cũng không có.
Cũng không phải hắn không muốn kiêu ngạo, mà trước mặt Mục Vân, luyện đan sư lục phẩm như hắn thực sự không có một tia với tư cách nào để cao ngạo.
- Ừm, các vị đạo sư vất vả, hiện tại giới thiệu một vị thành viên mới cho các vị đạo sư, Mục Vân, tương lai sẽ đến Lôi Phong viện, đảm nhiệm đạo sư lớp sơ cấp!
- Hoan nghênh ngươi!
Lời của Mạc Vấn rơi xuống, một âm thanh vang lên, một thân ảnh cất bước đi tới.
- Mạc đại sư, ngài chính là thật lâu đã không đến Lôi Phong viện chúng ta, lúc nào mở lớp giảng bài cho đệ tử Lôi Phong viện chúng ta, bọn hắn đều xem ngài thành thần tượng trong lòng.
Người này tóc bóng loáng, trên mặt cũng phủ đầy dầu, một thân thịt mỡ, đi trên đường, run lên một cái, quả thực chính là một người sống hình cục thịt.
- Dễ nói, dễ nói, ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho Mục lão đệ là được!
Mạc Vấn cười ha ha một tiếng nói:
- Tống Lập, ta giao Mục lão đệ cho ngươi, xảy ra vấn đề gì, ngươi phụ trách, nếu như ngươi không giải quyết được vấn đề, trực tiếp tới tìm ta, hiểu chưa?
- Vâng vâng vâng, nhất định, nhất định!
Tống Lập thấy Mạc đại sư quan tâm Mục Vân như thế, đôi mắt của hắn rơi vào trên người Mục Vân.
Gia hỏa này có lai lịch gì? Mục Vân? Chẳng lẽ là con cháu Mục gia?