Chu, đưa em lên giường!
Tiểu Chu "nhận lệnh" bạn gái, trên đường ghé nhà liền mua mấy lon bia. Nàng đột ngột sang Mỹ công tác rồi đột ngột trở về mà không báo cho cô một câu nào nên Tiểu Chu quyết tâm, vốn cô định giận dỗi, nhưng khi người phụ nữ cô yêu ôm lấy eo cô từ phía sau dỗ dành bằng hành động ngọt ngào như vậy thì cứng rắn ra sao cũng đành mềm nhuyễn.
Cô bỏ qua lập tức.
Giúp Lã Hứa Lệ mở lon bia đầu tiên, Tiểu Chu mang ánh mắt nghi hoặc con nít: "Em có gì giấu tôi sao?"
Lã Hứa Lệ ôm cái giật mình đó vào trong, tỉnh bơ đặt ra ngoài: "Không hề, em khát nên nhờ Giáo sư mua thôi!"
Nói dứt câu liền nhấp ngụm bia đầu.
Đúng là những lúc thế này, phải cần một chút men, thêm một chút mát lạnh mới tỉnh táo được.
Tiểu Chu cũng chẳng hỏi thêm, tranh thủ nhìn ngắm phòng ngủ của nàng. Rất gọn gàng, sạch sẽ, đặc biệt là... có mùi hương đặc trưng của người phụ nữ quyến rũ nào đó.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Chu vào căn phòng này.
Ngày hôm nay Lã Hứa Lệ về nước đột ngột trong đêm, Dương Dương vốn dĩ đang được gửi ở nhà cô, vì vậy khi Lã Hứa Lệ gọi cô tới nhà, hiển nhiên không thể mang đứa nhỏ theo "trả" được.
Tiểu Chu nghĩ: căn nhà chỉ có hai người, mà hai người lại là tình nhân...
Suy nghĩ bậy bạ ở đâu ập đến khiến cô đỏ mặt, lập tức uống thật nhanh lon bia cầm trên tay.
Là uống hết sạch.
Lã Hứa Lệ ngạc nhiên, nhìn vẻ bối rối kia nàng như đã đoán ra ít nhiều điều đen tối nào đó trong đầu cô. Lập tức bật cười: "Giáo sư Trương không nghĩ gì xấu xa đấy chứ!?"
Tiểu Chu bị gái trúng chỗ ngứa, không thể bình tĩnh liền vấp váp mà chối cãi: "K-K-Không... tôi không hề! K-K-Không...không dám...!"
Gì mà không dám chứ, đồ ngốc!
Chỉ khi ở cạnh kẻ ngốc này, nàng mới có thể cười thật tươi như vậy.
Lã Hứa Lệ biết bản thân si tình tới mức nào, cũng rõ kẻ kia cũng nồng nhiệt đáp trả tình cảm ra sao. Hai bên đồng thuận yêu thương, chẳng qua... chính nàng đã cắn răng cắt đứt sợi dây tơ duyên này.
Nàng sợ, thực sự sợ sẽ phải rời xa.
Nàng cũng sợ, sợ sẽ đánh mất người đó.
Nhưng nàng càng sợ hơn khi tương lai người nàng yêu khép lại, sợ nỗi buồn trên gương mặt đó mỗi ngày càng rõ nét.
Lã Hứa Lệ rõ Giáo sư Trương của nàng yêu nghề bác sĩ thế nào, yêu bệnh viện Lã Kiện ra sao. Cũng rõ người đó mỗi ngày đều nhớ nhung, không sáng nào không cố ý chạy bộ tới bệnh viện, để rồi thẫn thờ nhìn ngắm được vỏn vẹn vài phút đã phải rời khỏi.
Người nàng yêu đong nặng tình cảm, gương mặt xán lạn mỗi ngày qua đi như xuất hiện thêm một nếp nhăn, hình thành một nỗi buồn chẳng thể xoa dịu.
Sự đánh đổi, cái giá của nó... nàng chấp nhận.
Chỉ cần người đó hạnh phúc, với nàng, vậy chính là hạnh phúc.
Mỉm cười đầy yêu thương với người đó, Lã Hứa Lệ nhẹ nhàng nâng bàn tay thon thả, áp tới gương mặt đang đỏ bừng không rõ do men hay do thẹn thùng.
Nàng cứ cười như vậy, hạnh phúc có, mà khổ đau cũng có.
Nhưng nếu Lã Hứa Lệ giỏi nhất việc gì thì chính là che đậy cảm xúc của mình. Đống hỗn độn trong lòng, lúc này, chỉ bộc lộ mặt tích cực mà thôi.
"Còn nhớ lần đầu gặp Giáo sư, hống hách và ngang tàng, chẳng sợ bất kì ai. Nay lại lúng túng vì một người như em, thực bất ngờ!"
Tiểu Chu nâng mày, cô nhìn Lã Hứa Lệ, đăm chiêu một chút rồi cũng nâng tay lên, nắm lấy bàn tay kia của nàng vốn vẫn ở trên gương mặt mình.
"Người như em? Ý em là một phụ nữ xinh đẹp, lại giỏi giang và tốt bụng như em sao? Vậy tôi lúng túng là tất lẽ dĩ ngẫu, không đúng?"
Lã Hứa Lệ lại bật cười, chiêu nịnh nọt này của kẻ ngốc xem ra cũng khá hiệu quả: "Hoa ngôn xảo ngữ! Hoá ra Giáo sư Trương là một kẻ dẻo miệng sao?"
"Vậy em yêu kẻ dẻo miệng này chứ?"
Chỉ là một câu hỏi ngẫu hứng thuận miệng của Tiểu Chu, vốn dĩ nàng có thể đáp nhanh gọn nhưng Lã Hứa Lệ lại cảm thấy bản thân không thể lập tức trả lời.
Muốn đáp lại, muốn nói lời yêu, nhưng nàng chỉ sợ khi đã nói ra rồi lại không nỡ bỏ đi, không nỡ làm bản thân đau lòng.
Chần chừ, lưỡng lự.
Khi giật mình vì nhận ra đã im lặng quá lâu, Lã Hứa Lệ mới thôi đi vào vô thức mà trở về thực tại.
Người đó, vẫn hồi hộp chờ đợi một câu trả lời.
Sẽ không có câu trả lời nào cho đêm nay.
Người phụ nữ dùng đôi mắt quyến rũ chết người, cũng mang một phần lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiểu Chu mất nửa phút mới định hình được vấn đề. Khi biết được những thứ đang diễn ra thì môi cô đã chạm tới một đôi môi mềm mại.
Một nụ hôn nồng cháy, từ chủ nhân căn nhà này.
Lã Hứa Lệ hôn thật sâu, bàn tay áp má người cô yêu thêm chặt hơn.
Hàm răng nàng nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi cô, cũng nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài.
Nụ hôn dở dang, mơn trớn đó kết thúc mạnh bạo, mở ra một "sự kiện" khác...mất kiểm soát hơn.
Lã Hứa Lệ ghé tai Tiểu Chu, nàng đưa đầu lưỡi, chạm nhẹ vào nó.
Một chút giật mình, nhưng Tiểu Chu như kẻ đang say, cũng như kẻ đang nghiện, chẳng còn muốn gì khác ngoài đắm chìm trong sự khiêu gợi mạnh mẽ này.
Chỉ cần câu nói nào đó xuất hiện, khát vọng nhục dục sẽ không thể cản lại...
Và câu nói đó thực sự đã xuất hiện...
"Chu, đưa em lên giường!"
Danh Sách Chương: