Chúng ta sẽ làm được!
Lắng đọng lại khoảnh khắc mà xung quanh đều nở rộ tiếng cười chúc phúc.
Tiểu Chu môi mỉm cười, nhìn ngắm cặp đôi mới cưới đang cùng nhau rót rượu, trong đầu không thể thoát khỏi suy nghĩ: thật ghen tị.
Bản thân luôn là người nhắc nhở cô bạn thân phải sống hạnh phúc, bất luận thế nào cũng phải mỉm cười vậy mà... chính cô lại lạc vào sự đố kị, không phải rất nực cười hay sao?
Cô đã khóc thảm thiết,
Cô đã suy sụp triệt để,
Cô đã tuyệt vọng,
Cô... thực ra cũng đang chẳng hạnh phúc...
Những người cô yêu thương, bất luận ra sao cũng sẽ đi đúng trên con đường và tìm thấy bến bờ. Vậy còn cô?
Mình thực sự lạc đường sao?
"Cậu mặc chiếc váy này rất hợp!"
Tống Mẫn tông giọng nhẹ nhàng, hơi ghé tai cô. Trong bộ váy cưới xinh đpẹ này, vị bác sĩ nọ đã thực sự nhận được lời khen ngợi trong đầu của người bạn thân: cậu ta cũng khá đẹp đó chứ!?
"Chị dâu chọn, đương nhiên sẽ hợp!"
Giáo sư Trương mang một chút chọc ghẹo ở câu nói, việc này khiến bác sĩ Tống có phần thẹn thùng vì... chưa quen...lắm với thay đổi này.
"E hèm! Được rồi, cậu bỏ giọng đó đi!"
"Vâng, chị dâu"
Hai người bạn thân thiết nhìn nhau đầy mỉa mai trêu chọc.
Sau cái bĩu môi từ Tống Mẫn, cả hai lại bật cười thật ngốc nghếch. Hệt như thời sinh viên, nụ cười thoải mái đó, rất lâu rồi họ mới lại cùng nhau bộc lộ.
"Hahaha... Gì chứ? Thứ em chồng thảo mai như cậu, tôi không dám, không dám nhận!"
"Hửm? Phó giáo sư Tống thật biết đùa. Có em chồng như tôi bồi thì tức là phải tu mấy kiếp mới được, làm gì có chuyện không nhận kia chứ???"
"Cậu đúng là... hahaha... đáng ghét mà!!!"
Cùng nhau im lặng quan sát không gian ngày cưới. Đáng lý một cô dâu phải rất bận bịu trong cái ngày trọng đại của mình nhưng... bình yên lúc này thực không dễ để cái ồn ào nào xâm phạm.
Nơi đây, có một người mà Tống Mẫn phải quan tâm.
Trước thì là như chị em, bây giờ thực sự đã là chị em, vì vậy càng không thể bỏ mặc.
Không khí hạnh phúc như vậy, Tống Mẫn biết, hiểu, rõ ràng... nó như một mũi dao đâm vào trái tim vị bác sĩ bên cạnh. Nụ cười chúc phúc hình thành trên đôi môi đó, cũng chính là nụ cười chua xót cho cái gọi là hạnh phúc thuộc về quá khứ.
Một thứ hạnh phúc đã từng tồn tại...
"Cậu sẽ tốt thôi! Rồi cậu cũng sẽ hạnh phúc!"
Tiểu Chu mở rộng đồng tử hơn một chút. Cô nhìn sang bên cạnh, người mới mở lời thậm chí còn không nhìn về phía mình, chỉ hơi cười nói một lời như vậy mà thôi.
"Làm sao cậu biết?", Tiểu Chu nâng mày hỏi lại.
"Trực giác của phụ nữ. Mà ba mẹ gọi kìa, đi thôi, em chồng!"
Tống Mẫn nở nụ cười, nắm tay cô bạn thân, cùng nhau bước đến bên gia đình. Gia đình của cả hai người.
Trực giác của phụ nữ sao?
Thật sao?
*-*-*-*-*
Đinh Khống hốt hoảng trở về phòng, thấy vẻ mặt của cậu ta, một sự bất an hình thành.
Sau khi gấp hồ sơ bệnh án lại, coi như là một chút giữ vững tâm lý, Tiểu Chu khẽ nhăn mày, mười đầu ngón tay đan vào nhau, hướng Đinh Khống: "Sao vậy?"
Nhận cốc nước cùng cái vỗ vai của Trần Di, bác sĩ Đinh một hơi hết sạch, dù vậy vẫn không thôi nổi căng thẳng trên gương mặt, nói: "Các ngân hàng đồng loạt từ chối cho bệnh viện ta vay nợ. Doanh nghiệp INP giờ là chủ nợ duy nhất của chúng ta, bệnh viện sẽ sớm thuộc về họ!"
"C...Cái gì? Chủ tịch đã huy động được nguồn vay rồi kia mà? Tại sao...", Dịch Minh kinh ngạc, lập tức nhìn sang phía Giáo sư Trương. Là đang chờ một câu trả lời từ cô.
Phía bên ấy cũng căng thẳng đến ngột ngạt.
Gương mặt Tiểu Chu đổi sắc, đỏ bừng lên vì tức giận, gân ở thái dương cũng hằn rõ ràng.
Cô không đáp một câu nào hết.
"Vì INP đã can thiệp, Chủ tịch không còn gì để đảm bảo nên không ngân hàng nào dám can dự. Trừ phi có một nguồn viện trợ khác giúp đỡ, không thì chắc chắn bệnh viện ta sẽ thuộc về INP. Tôi... tôi đã nhờ gia đình nhưng so với họ, tập đoàn trong nước của gia đình tôi chẳng là gì. Chưa kể với một rủi ro lớn như vậy, và sự không liên quan tới ngành nghề... T...Tôi xin lỗi!", Đinh Khống nghiến răng, gương mặt lập tức cúi gằm xuống.
"Chúng ta chiến đấu một năm, nhưng chẳng lẽ..."
"Chưa! Chưa kết thúc!"
Một lời rắn rỏi đó cất lên, mọi thứ muốn sụp đổ hiện tại lại trong trạng thái chống chọi.
Tiểu Chu hít sâu một hơi, dứt câu đó lập tức bước ra khỏi phòng làm việc.
"G...Giáo sư!!!?"
"Tôi không tin chỉ có mỗi khoa chúng ta chiến đấu! Các cô cậu ở lại làm việc, tôi sẽ lo chuyện này!"
Vị bác sĩ trong chiếc áo blouse cước bộ thật mau lẹ, mang theo tất cả những cảm xúc tiêu cực ra khỏi văn phòng.
RẦM!!!
Tiếng cửa đóng thật mạnh đó như muốn ba vị bác sĩ còn lại trong văn phòng rớt tim.
Trần Di thở dài, cô luôn là người động viên ba người này nhưng đến hôm nay, thực sự chính cô cũng rơi vào bế tắc. Quả thực cô bác sĩ trẻ không biết nên nói lời nào cho hợp lý, mọi lời lạc quan lúc này chỉ là lời nói dối mà thôi.
Lạc quan đến mấy cũng không thể cứu vãn tình hình lúc này, trừ khi... có phép màu.
Mà chính là cái thế giới khắc nghiệt này làm gì tồn tại quá nhiều thứ kì diệu nào đó!? Nếu vậy thì giá như đâu có tồn tại....
"Cây khô héo nhưng hoa kia vẫn sẽ nở, Giáo sư Trương, cô hiểu chứ?"
Giáo sư Trương tay nắm thật chặt thành quyền, tận cùng của bất lực chính là lúc này.
Nhìn nụ cười yếu ớt của Chủ tịch bây giờ thực sự lại khiến tâm trạng cô tệ lại thêm tệ hơn.
"Chúng ta có l-..."
"Không, chúng ta sẽ làm được!"
Nắm lấy bả vai nữ Chủ tịch, giọng cô ghì xuống, lấy hết dũng khí để thốt ra những lời mà cơ sở thuộc về... niềm tin.
"Chủ tịch, tôi chẳng phải bông hoa nở trên cái cây nào đó. Tôi sẽ là đất, là nước, là không khí... tôi sẽ là mọi thứ để cả cây và hoa cùng tồn tại. Tôi vẫn ở đây là vì lý do như vậy... vậy nên, nếu đất chưa khô cằn, nếu nước chưa rút cạn, nếu không khí vẫn còn lưu lại, dù chỉ là một chút, thì cái cây đó không được phép chết đi! Tôi chưa bỏ cuộc thì Chủ tịch, bà tuyệt đối không được nản chí! Bà... bà sẽ tin tôi chứ!? C...chúng ta... chúng ta sẽ làm được...!"
Trong đôi mắt mờ đục vì xúc động, giây phút đó, vị nữ chủ tịch nhìn ra một bóng dáng "cố nhân" - người đã dành tất cả những thứ xót lại của cuộc đời để gây dựng một Lã Kiện vì dân...
Nhược Dĩ, chúng ta sẽ làm được, chúng ta sẽ xây dựng một Lã Kiện thuần khiết!
"Ừm... Chúng ta... sẽ làm được..."
Danh Sách Chương: