Những chuyện đã qua quả thực như là một giấc mộng. Bởi vậy, con người chỉ cần trân trọng hiện tại, đừng bị quá khứ lấn át hay vì viễn cảnh tương lai mà mộng tưởng. Hiện tại là chìa khoá của khoảnh khắc sống.
Lã Hứa Lệ nằm trong lòng Tiểu Chu, hai người đã như vậy được một lúc, không ai nói nửa lời mà chỉ đơn giản là tận hưởng sự hạnh phúc này. Người ta nói nhân duyên là thứ thật kì lạ, có duyên có nợ chia lìa ra sao sau cùng cũng sẽ quay về bên nhau. Trọn vẹn lúc này thực sự hai người phụ nữ chưa từng dám mơ tới, với Lã Hứa Lệ chỉ có thể nghĩ tới bóng dáng của cô, còn với Tiểu Chu cũng chỉ mong được chạm mặt người cô thương một lần nữa... Cả hai chưa từng ôm mộng có thể cùng nhau thêm một lần.
Lần này sẽ không buông tay, nhất định sẽ không buông tay!
"Chu biết gì không? Hơi ấm này em đã từng nhận được. Đã rất lâu rồi, em thực sự rất muốn cảm nhận nó một lần nữa, hôm nay em rất hạnh phúc!"
Lã Hứa Lệ dụi mặt vào ngực cô, hệt như một đứa trẻ.
Tiểu Chu ôm người phụ nữ cô yêu thêm chặt hơn, môi cũng mỉm cười: "Có gì mà xúc động như vậy chứ!? Ngày nào tôi cũng sẽ ôm em như này mà!"
Lã Hứa Lệ lắc đầu: "Không phải như vậy, cái ôm này làm em nhớ tới mẹ, là vậy nên hiện tại cũng cảm kích nữa!"
Một lời này làm Tiểu Chu hốt hoảng.
"H-Hả? Mẹ... Mẹ sao? Mẹ em?", Tiểu Chu đưa Lã Hứa Lệ ra xa một đoạn, chớp chớp mắt nhìn nàng, bối rối nói tiếp: "T-Tôi xin lỗi, đáng ra không nên gợi lại chuyện buồn của em..."
"Chuyện buồn sao?"
Lã Hứa Lệ quan sát vẻ mặt tội lỗi của người nọ, sau cùng cũng phải bật cười, nâng tay xoa đầu cô: "Đâu phải cứ nhắc về người quá cố thì là chuyện buồn? Em thậm chí đang rất vui, là nhờ Chu đó!"
"V-Vậy sao?"
Tiểu Chu ngại ngùng trước nụ cười dịu dàng xinh đẹp của Lã Hứa Lệ, vì một câu như vậy của nàng của xua tan hoàn toàn tội lỗi.
Chuyện mẹ Lã Hứa Lệ qua đời từ lâu, thực ra Tiểu Chu biết được là do chính đồng nghiệp nói ra, cũng không phải do Lã Hứa Lệ bày tỏ.
Lã Hứa Lệ chưa bao giờ kể bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ của mình cho Tiểu Chu, đồng điệu với sự kín tiếng này chính là sự tin tưởng tuyệt đối của cô dành cho nàng nên hai người phụ nữ trưởng thành không giống như bao cặp đôi khác, "phát triển" sự việc thành "giấu giếm" và gây sự với nhau.
Tình cảm của người trưởng thành xuất phát từ tin tưởng, Tiểu Chu không phải là người kiên nhẫn thái quá, nhưng cô là tin tưởng vào người cô yêu – tin tưởng chuyện nàng sau này sẽ bày tỏ hết với cô, hai người không có cái khoảng cách gọi là bí mật.
Lã Hứa Lệ cũng không phải là người thích giữ bí mật với người nàng yêu. Nàng đơn giản suy nghĩ: những chuyện không thú vị không cần thiết phải nói ra, kể lể sẽ rất trẻ con. Nhưng khoảng thời gian rời xa Tiểu Chu, Lã Hứa Lệ lại có suy nghĩ khác.
Nàng muốn bộc bạch tất cả mọi thứ với cô. Nàng có rất nhiều chuyện muốn kể lể, không chỉ là chuyện vui, còn cả những thứ thực sự buồn chán hay bức bối.
Nàng muốn hoá thành nhi đồng trước cô, tự do phô trương dáng vẻ trẻ con, nàng cũng muốn được cô dỗ dành, khuyên bảo, cũng có thể là mắng chửi những thứ khiến nàng tức giận...
Lã Hứa Lệ không muốn cả hai có bất kể khoảng cách nào nữa... Dù có nhỏ ra sao, cũng không muốn.
"Em biết Chu không phải không tò mò, mà chỉ muốn tự em nói ra!"
Tiểu Chu chớp chớp mắt nhìn nàng. Cô bật cười, không phủ nhận mà gật đầu, giọng có một chút rụt rè: "Thì... Tôi cũng đâu thể cứ vậy hỏi em!"
"Em không có ý định che đậy chuyện gì, nếu Chu hỏi, đương nhiên em sẽ thẳng thắn trả lời. Nhưng cuộc đời của em, đến được hiện tại đã trải qua rất nhiều chuyện, em chỉ không muốn mang theo tiêu cực tới cho người em yêu..."
"Đừng nói vậy!"
Tiểu Chu nhăn mày nghiêm khắc nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn của Lã Hứa Lệ. Cô rắn giọng: "Tôi đương nhiên sẽ buồn nếu như em từng gặp chuyện không vui, nhưng đừng nói là mang tiêu cực tới cho tôi. Được cùng em chia sẻ mọi chuyện là hạnh phúc của tôi. Tôi thực sự muốn biết em đã từng gặp những chuyện gì, cũng muốn biết vì sao chúng ta lại gặp được nhau trong tình thế éo le như vậy. Và cũng muốn rõ... cả dự định của em, những suy nghĩ của em về tương lai nữa! Xin hãy nói với tôi!"
Thời điểm này cuối cùng cũng đến...
Lã Hứa Lệ hơi cười. Nàng gật nhẹ, trong đầu là hồi tưởng những chuyện về quá khứ. Một quá khứ muôn vàn thăng trầm, một quá khứ không có nổi ba câu chuyện vui để có thể kể ra.
Quá khứ của Lã Hứa Lệ nàng chính là sự hỗn loạn, đau khổ, tức giận... và cả thù hận nữa.
Trớ trêu thay, mối nhân duyên này chính là vì hận thù mà đưa đẩy hai người phụ nữ gặp được nhau.
"Em là con gái ruột của Lã Trùng Khánh, cố Chủ tịch Bệnh viện Lã Kiện!"
Danh Sách Chương: