Ngày hôm sau,
Người phụ nữ nhợt nhạt trên giường bệnh khó khăn mở đôi mắt, trong mắt người đó lúc này đang nhìn ra nụ cười rạng rỡ của chồng mình.
"A...Anh thấy chứ!? Em đã nói chúng ta sẽ làm được mà...!", sản phụ mới qua trận thập tử nhất sinh xúc động, cười yếu ớt nắm lấy tay chồng.
Người chồng khóc nghẹn từng tiếng, gắt gao nắm chặt tay bà xã, miệng vẫn chưa dứt nụ cười hạnh phúc: "A-Anh biết rồi! Chúng ta...chúng ta đã làm được... thực sự đã làm được rồi...!"
Tiểu Chu liếc nhìn Trần Di, cả hai cũng đang diện nụ cười hạnh phúc trên gương mặt. Cô ho đánh tiếng, hướng tới đôi vợ chồng: "Ca phẫu thuật rất tốt! Nhưng cô phải nằm viện từ bây giờ cho tới lúc lâm bồn, sẽ khoảng bốn tháng. Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện sẽ luôn có mặt giúp đỡ cô. Giờ tôi xin phép!"
Hai vị bác sĩ đồng thời cúi người.
"B-Bác sĩ! Cảm ơn cô!"
Tiểu Chu nhìn ra ánh mắt biết ơn của người chồng, cô cười càng thêm sâu sắc, lần này không còn tủm tỉm nữa, mà là lộ ra hàm răng đều đặn đẹp đẽ: "Tôi phải cảm ơn anh mới đúng! Lần hai là anh vực tinh thần tôi dậy, lúc đó thực sự tôi không thể nghĩ ra được cách gì. Thật sự rất tốt, cảm ơn anh!
Tiểu Chu cúi người 45 độ.
Sau khi nói thêm một hai câu nữa cũng bước ra khỏi phòng hồi sức.
Ánh mắt liếc sang Trần Di bước bên cạnh, Tiểu Chu nâng tay, bá vai "đồ đệ" ưu tú của mình.
"Bác sĩ Trần, làm rất tốt!"
Thậm chí cười nói hết sức hả hê.
Trần Di hơi khựng lại sau hành động này của Tiểu Chu nhưng ngẫm nghĩ gì đó, cô bác sĩ trẻ rất nhanh nở nụ cười, đáp: "Nhìn họ hạnh phúc vậy thực sự em rất xúc động!"
Trọng điểm không nằm ở đây.
Nếu mọi lần Trần Di một mực không muốn cô có các hành động bá vai hay lớn tiếng trêu đùa mình trong bệnh viện thì hôm nay lại thoải mái rõ ràng.
Mà... như này không phải tốt hơn sao!?
Tiểu Chu cười hài lòng, nâng tay lần nữa xoa đầu cô bác sĩ trẻ họ Trần: "Tôi nói đúng chứ!? Hạnh phúc của một người bác sĩ chính là khoảnh khắc này đấy!"
Trần Di gật đầu đồng thuận.
"A, hai người đây rồi!"
Tiếng Tư Ninh Ninh làm hai thầy trò ngạc nhiên. Tiểu Chu nâng mày, nhìn ánh mắt đối phương liền hiện nét kiêu căng mà khoát tay.
"Vậy Trưởng khoa sản Tư Ninh Ninh ngày hôm nay sẽ thiết đãi bọn tôi cái gì đây!?"
"Hơ, tiền bối biết luôn rồi sao???", Tư Ninh Ninh cười ngượng rồi tiếp lời: "Lẩu nhé! Hôm nay em sẽ mời tất cả mọi người trong ekip phẫu thuật!"
"Duyệt!!!"
Lã Hứa Lệ mỉm cười khi nhìn báo cáo do thứ kí La mang tới. Kết quả là một phần, song, không hiểu sao trước khi hiện nụ cười trên môi, trong đầu nàng lại chính là nét đăm chiêu của ai kia.
Lã Hứa Lệ vốn có con mắt tinh tường, ít nói nhưng giỏi quan sát và thường có những đánh giá khá chính xác về bản chất một con người. Hôm đấy người kia như thoát hồn khỏi thể xác, tách biệt khỏi ồn ào đám đông mà chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Là tập trung tuyệt đối, đây là kiểu tập trung mà rất ít người có thể làm được.
Cũng chính ngày hôm đấy, Lã Hứa Lệ lần đầu nhìn thấy một con người tỏa sáng như ngôi sao trong đêm tối.
Và nụ cười mỉm của người ta, chỉ nàng mới nhìn ra...
Nụ cười của Tiểu Chu khi đó, nụ cười nhẹ như vậy mà có sức mạnh phi thường, bỗng chốc khiến cho u ám xung quanh tan sạch.
Khi nụ cười ấy xuất hiện, một mạng người đã được cứu.
Không đúng... là hai mạng người.
Nghĩ đến đây, Lã Hứa Lệ thực sự đã cười đến căng cơ mặt.
Người đó rất giỏi, vượt qua mọi thử thách một cách ngoạn mục. Thực sự đáng khâm phục!
Rrrrrrrrrrrr....
Điện thoại rung lên khiến suy tư vỡ vụn. Lã Hứa Lệ nhìn màn hình điện thoại, nhớ ra lời hứa của mình với con gái thì có phần lúng túng.
Mà vẫn phải nhấc máy.
"Mẹ, Dương Dương được chú Hàn đưa tới bệnh viện rồi, mẹ mau đón Dương Dương đi thăm Tiểu Chu đi mẹ!"
Lã Hứa Lệ thở nhẹ một tiếng, lắc đầu bất lực nhưng lại muốn bật cười vì đứa con ngây ngô của mình: "Được rồi, đợi mẹ chút!"
"Vâng!!!"
Tít
Viễn cảnh kì quặc xuất hiện trong đầu. Nàng thực chẳng biết làm thế nào nếu như đột ngột xuất hiện trước mặt Giáo sư Trương và dắt theo Dương Dương đến trước cô ấy. Ngại ngùng đương nhiên chiếm quá nửa, song, không thể thất hứa với Dương Dương. Nàng không cho phép mình làm vậy. Dương Dương tuyệt đối là đứa trẻ rất ngoan, không thể làm con bé buồn chỉ vì mình khó xử.
Lã Hứa Lệ thở dài, quả là một "trận chiến" có chút nhạt nhẽo...
Đinh Khống, Dịch Minh, Trần Di hé miệng, hết nhìn sang Giám đốc Lã lại nhìn sang đứa nhỏ nàng dắt tới.
Vốn biết cảnh tượng này sẽ xuất hiện, vốn biết sau hôm nay mấy lời đồn thổi sẽ lan ra cả bệnh viện nhưng những thứ này nàng không mấy bận tâm.
Quan trọng vẫn là lời hứa với Dương Dương.
"G-Giám đốc... c-...chị....", Trần Di lắp bắp, không tin nổi những điều đang xảy ra.
"Aaaaa... TIỂU CÔNG CHÚA!!!!!"
Giáo sư Trương của ba người "ngu ngốc" kia đã trở về. Lại thêm một trận kinh ngạc nữa khi nghe giọng reo lên phấn khích từ vị Giáo sư ấy.
"Aaaaaa... TIỂU CHU!!!"
Lập tức Dương Dương thả thay mẹ, lao vào lòng Tiểu Chu, gắt gao ôm lấy cổ cô tình cảm thắm thiết.
T-Tại sao Giáo sư biết con gái của Giám đốc!???
Ba người run run, đưa ánh nhìn muốn có một câu trả lời rõ ràng từ Giám đốc Lã.
Nàng biết mấy người này nghĩ gì, lập tức lạnh tanh, đưa tay bắt chéo thành chữ "X" trước ngực, lắc đầu khẳng định: Tuyệt đối bọn tôi không có mối quan hệ này!
Ba vị bác sĩ trẻ tiếng thở phào. Nếu người trong cuộc đã khẳng định vậy có lẽ là không phải.
"Tôi đã hứa đưa Dương Dương đến chơi với Giáo sư Trương vào ngày hôm nay, không thể thất hứa với trẻ nhỏ. Giờ tôi có cuộc họp đột xuất, nhờ mọi người trông Dương Dương một giờ, tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể!", nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dương, Lã Hứa Lệ đôi mắt hướng ba vị bác sĩ trẻ.
Ba người này thực sự bị sự đáng yêu của Dương Dương thu hút mất rồi. Không cần suy nghĩ thêm, cả ba nghe được lời này của Giám đốc Lã thì đồng tử trở nên long lanh, lập tức gật đầu đồng thanh: "KHÔNG VẤN ĐỀ THƯA GIÁM ĐỐC!!!"
Mấy người này...
Nở nụ cười nhẹ, Lã Hứa Lệ nghiêng đầu chào rồi rời khỏi phòng làm việc khoa ngoại - nhi.
Họ thực sự bị ảnh hưởng bởi cô sao?
Không khí ban nãy... quả thực không tệ...
Danh Sách Chương: