Trịnh Nhất Quân nhắm đôi mắt lại mà chẳng thể ngủ, trong đầu luôn hiện hữu nụ cười người phụ nữ đó.
Đẹp đẽ,
Tươi tắn,
Tràn đầy sức sống.
Nụ cười ấy không thể nào thuộc về người phụ nữ anh đã say mê và theo đuổi bao năm. Người phụ nữ anh yêu được tạo ra bởi băng tuyết, nàng lạnh lẽo, lạnh lùng và tàn nhẫn biết bao.
Vậy nụ cười tựa nắng ban mai nở rộ ngày hôm đó là từ đâu mà tới?
Là nhờ cô ta mà ra...
Chưa bao giờ Trịnh Nhất Quân nghĩ tới chuyện mình lại thua cuộc trong đường đua tình ái này, càng không thể nghĩ người đánh bại anh lại là một người phụ nữ, thậm chí còn chẳng phải đàn ông. Mà hiện thực quả thực quá khốc liệt với anh.
Từ đầu chính anh đã thua, chẳng qua anh quá đỗi cố chấp.
Nhưng sự kiêu ngạo của Trịnh gia không cho phép Trịnh Nhất Quân bỏ qua chuyện này.
Nụ cười của Lã Hứa Lệ ngày hôm đó, ngày anh vô tình đi lướt ngang qua nàng, cứ vậy hằn sâu vào trong trí óc anh.
Anh đã ước mình cùng nàng nắm tay nhau tựa như vậy,
Anh cũng đã ước bản thân mình sẽ là người tìm ra nụ cười cho người phụ nữ đó,
Anh đã ước rất nhiều, kỳ vọng rất nhiều viễn cảnh sau khi lễ thành hôn diễn ra.
Mà kỳ vọng quá nhiều, tự mình đa tình quá nhiều nên giờ đây căm hận cùng phẫn uất cũng quá nhiều.
Trương La Chu, tôi nhất định sẽ khiến những thứ cô muốn bảo vệ phải sụp đổ!
Lệ Lệ, tôi sẽ khiến em chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ!!
Tất cả các người, tôi sẽ khiến tất cả các người đau khổ!!!
*-*-*-*-*
"Ai nha!? Đây là hai con dâu nhà bà sao?"
Một bà cô lên tiếng cắt ngang lời giới thiệu dở dang của mẹ Lương. Mẹ Lương quả thực muốn mắng chửi người, chưa kể đó giờ luôn coi người mới lên tiếng là bậc nhất vô duyên nên càng thêm bực mình, nhưng chưa kịp lên tiếng chiếm lại tiện nghi thì một màn ca tụng nhan sắc của hai cô con dâu từ mấy người bạn khiến bà phổng mũi tự đắc ra mặt.
"Con bé dâu cả nhà này trong đám cưới tôi biết mặt rồi, xinh đẹp xuất sắc. Vậy mà con dâu thứ của bà cũng đẹp như vậy, bà Lương, bà quả là có phúc!"
"Cháu gái, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Đang công tác ở đâu?"
"Nhìn nước da này xem, cháu dùng loại mỹ phẩm gì vậy?"
Mấy bà cô chen nhau hỏi han khiến Lã Hứa Lệ chỉ biết cười trừ nhìn sang Tống Mẫn cầu cứu. Vậy mà Tống Mẫn thản nhiên như không, coi như không nhìn thấy gì khiến nàng phải bặm môi mà thừa nhận giờ chỉ có mình đơn phương "chiến đấu" mà thôi.
"Cháu năm nay đã 35, vừa mới từ Mỹ trở về, vẫn đang trong quá trình xem xét công tác. Còn mỹ phẩm thì..."
"Khoan khoan, cháu nói sao? 35 tuổi sao?"
Bà cô ban đầu lại lên tiếng, lần này thanh âm vô cùng hốt hoảng, nhìn sang phía mẹ Lương như là có chuyện gì lớn lắm: "Vậy là hơn cả tuổi thằng Hưng nhà chị sao?"
Mẹ Lương nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chưa giới thiệu xong chị đã nhảy vào chen ngang nên sự tình mới là vậy! Đúng là con dâu tôi 35 tuổi, nhưng đây là con dâu út, không phải vợ thằng Hưng, mấy chị nhớ rõ cho tôi!"
"Con dâu út?", mấy bà cô lầm bầm, sau đó nhướn mày hỏi lại mẹ Lương trong khó hiểu: "Bà chỉ có ba đứa con, đứa út rõ ràng là con gái mà!"
"Đúng vậy! Lệ Lệ đây là vợ con gái út nhà tôi!"
"S-S-Sao??????"
Mọi năm cứ đến ngày tụ họp này, căn biệt thự rộng lớn của bà Châu lại chia thành hai gian: một gian là cho con cháu tụ họp, gian còn lại chính là dành cho các bà mẹ hàn huyên tâm sự.
Bà Châu cũng chính là bà cô mà mẹ Lương ghim cả trăm mối thù chỉ vì cái miệng ngoác ra toàn nói những lời hết sức vô duyên khiến người khác bực bội. Sự tình ngày hôm nay đương nhiên là bà Châu sẽ không để yên, vừa đánh cờ, cũng bắt đầu đã mở lời nói bóng gió chọc ngoáy mẹ Lương: "Nga~, vậy mà cô con gái ế mốc của chị hoá ra không hề ế mà về cơ bản không có thích đàn ông!"
Bà Châu thời trẻ có một cái bóng không thể vượt qua, chính là mẹ Lương. Thậm chí mối tình đầu của bà Châu còn phải lòng mẹ Lương thì đúng là oan gia ngõ hẹp. Tuy là không phải ghét bỏ nhau hay thâm thù đại hận ở độ tuổi này, nhưng bản tính ngoa ngoắt của bà Châu đã ăn vào máu, không thể nào sửa được.
Mẹ Lương giật giật khoé môi, nước cờ vì sự bực bội mà cũng hỏng bét.
"Thì sao? Lệ Lệ vừa xinh đẹp lại tài giỏi, rất phù hợp với con gái tôi!"
Một lời như vậy chính là ngầm khẳng định Tiểu Chu nhà bà là mặt hàng cực phẩm, không có đàn ông phù hợp.
"Mấy cậu trai tôi giới thiệu cho con bà cũng đều tài giỏi, ngoại hình cũng có chút ít đấy chứ!?", một bà cô khác không hiểu thế sự đang rất căng thẳng, thản nhiên buông một câu như thêm dầu vào cái đầu đang bốc cháy của mẹ Lương.
Bà Châu cười mỉa mai, cảm nhận được hương vị "chiến thắng" nào đó, nói tiếp: "Hiển nhiên là người ta không vừa mắt con gái chị ấy! Nữ cường nhân quả nhiên chỉ có thể hợp với phụ nữ!"
Mẹ Lương trừng mắt nhìn bà Châu, rõ ràng là đang chê Tiểu Chu nhà bà thô thiển như đàn ông nên không thể phù hợp với đàn ông nên đành lựa chọn phụ nữ làm đối tượng hẹn hò. Mẹ Lương khẳng định con gái mình có xấu người xấu nết hay thô kệch thì cũng chỉ được phép Trương gia can dự, người ngoài đụng tới nhất định sẽ không tha thứ. Huống chi con gái bà tài có, sắc có, chẳng lý gì không phản bác lại.
Năm nay Trương La Chu nhà bà thậm chí đã có đối tượng, hơn nữa đối tượng lại vô cùng xuất sắc, không lý gì mà mẹ Lương ngậm ngùi chịu "thua" chủ nhà như mọi năm.
"Vậy chúng ta thử đặt con gái tôi và con trai chị lên bàn cân xem, hẳn là sẽ rất nhiều điều để nói đấy chứ!?"
Nụ cười của mẹ Lương đắc ý chính là thứ khiến bà Châu giận muốn thổ huyết.
Bên kia phòng, con trai bà Châu đang bị Lã Hứa Lệ "vùi dập" không thể ho ra tiếng sĩ diện nào....
Danh Sách Chương: