Tuy là câu chữ lí nhí dần vì thẹn nhưng Tư Ninh Ninh cũng nghe được hết. Giáo sư Trương phách lối giờ hệt như chú thỏ con nhút nhát khi nhắc đến chuyện tình yêu, một màn này làm Tư Ninh Ninh phải bật cười vì thích thú.
"Hahaha... không ngờ chị cũng có ngày này!"
"S-Sao chứ? Tôi-..."
"Em rất vui vì thấy chị hạnh phúc!"
Một lời nhẹ nhàng ngắt ngang làm Tiểu Chu ngạc nhiên. Tiểu Chu đã trải qua rất nhiều chuyện, tình cảm yêu thương hay khổ đau vì tình ái cũng đã nếm đủ, sao không rõ nụ cười của Tư Ninh Ninh có nét thoáng buồn chứ?
"Này Tư Ninh Ninh, cô-..."
"Chị phải hạnh phúc đến cuối đời đấy!"
Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người, cũng không đợi lời hồi đáp của đối phương, cứ vậy bước ra cánh cửa này.
Bỏ lại người đó, cùng khối tình cảm nào đó, như vậy cũng giống như trút được một gánh nặng khốn khổ.
Mình rất vui khi thấy chị ấy hạnh phúc như vậy...
*Bịch bịch bịch
Vậy mà tại sao...
"Tư Ninh Ninh!"
Mình...
"Cô cũng nhất định sẽ hạnh phúc! Phải hạnh phúc đấy!"
...lại khóc chứ!???
Tư Ninh Ninh không quay người lại, chỉ nâng tay mang ý vẫy chào người phía sau.
Nàng đã cắt đứt mối tình đơn phương này bằng một nụ cười nhẹ nhõm hoà tan cùng những giọt nước mắt long lanh như vậy...
Danh Sách Chương: