• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Troiwfmas


"Dù sao em chính là thích hắn, anh nói cái gì cũng không thay đổi được.."


Tuyên Nhược Phong làm bộ lợn chết không sợ nước sôi, dù sao hắn là em út, trong nhà ai cũng đau lòng hắn nhất, hắn chỉ cần ngoan ngoãn làm nũng, cha mẹ khẳng định sẽ bại trận.


Tuyên Nhược Tây lẳng lặng tuyên bố: "Em nếu thích Đường tướng quân, sao còn đi trêu chọc con của hắn? Thích cha lại trêu chọc con, em cho là anh bị ngốc hả, sẽ tin tưởng lời em nói?"


Nếu không phải là người ôn hòa, Tuyên Nhược Tây đại khái đã sớm mắng té tát, đầu óc đứa em trai này có chỗ làm cho cả nhà bọn họ không sao hiểu nỗi.


"Em đương nhiên không có can đảm trực tiếp chạy đến tiếp cận Đường Cẩn Phong a." Tuyên Nhược Phong không để bụng nói, "Còn nữa, Hồ gia lão tử không phải cưới hai người bạn gái của con trai hắn sao? Đến lượt em tại sao lại không thể lấy?"


Tuyên Nhược Tây nghe vậy, tức giận đến thiếu chút nữa bùng nổ, hắn thật không ngờ tới, em trai ngoan của hắn, chuyện tốt thì không chịu học, mấy cái chuyện quanh co lắt léo lại biết một đống?! Em trai như vậy chính là do Đường Minh làm hư, Đường Minh bên người toàn mấy đứa bạn không ra gì, thằng nhóc này nửa năm qua vẫn luôn chạy theo Đường Minh, mưa dầm thấm đất chỉ sợ học không ít chuyện xấu. Bằng không em trai hắn trước kia tuy nói là có chút đào hoa, nhưng nó tuyệt đối không hạ lưu vô sỉ, hiện tại thì ngược lại, không biết lấy đâu ra mấy cái suy nghĩ không biết xấu hổ này.


"Đường tướng quân làm người cương trực ghét a dua nịnh hót, công chính nghiêm minh, đối với bản thân lại càng nghiêm khắc tự kiềm chế, ngươi dùng chiêu của lão Hồ gia kia, đừng nói tiếp cận hắn, chỉ sợ sẽ chọc cho đối phương chán ghét." Tuyên Nhược Tây thật sự không hy vọng chính em trai mình sa đọa vào chuyện này.


Tuyên Nhược Phong nghe vậy lại có chút bất mãn: "Tam ca, anh có thể đừng dùng cái miệng quạ đen được hay không?"


Tuyên Nhược Tây nhịn không được, tiến lên tóm lấy gương mặt Tuyên Nhược Phong, dùng hết sức mà nhéo: "Anh chính là vì muốn tốt cho em......"


Gương mặt Tuyên Nhược Phong bị niết đến đỏ bừng kêu lên: "Đau......"


Tuyên Nhược Tây lúc này mới chịu buông tay: "Mặc kệ em nói kiểu gì, anh cũng sẽ không đồng ý, Tuyên Nhược Phong, em trước kia vì một tên nam nhân đê tiện không đàng hoàng anh cũng không xen vào, nhưng bây giờ nếu em còn dám không nghe lời, anh liền đem em quăng đến tinh cầu khác."


"Tam ca......" Tuyên Nhược Phong thở phì phì bĩu môi, mặc dù ngoài mặt hắn biểu hiện sự bất mãn tức giận, nhưng trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm, thầm nghĩ chính mình quả nhiên có chút nóng vội.


Tam ca đã quật cường lên rồi là nói được làm được, Tuyên Nhược Phong thật sự cũng rất sợ bị tam ca hắn ném tới tinh cầu khác.


Nhưng vào lúc này, Tuyên Nhược Bắc ở cửa rình nghe đột nhiên đẩy cửa nhảy vào, hắn đã nghe lén được một lúc, đương nhiên là đứng ở phía tam ca.


Tuyên Nhược Bắc trước tiên nhìn thoáng qua chân Tuyên Nhược Phong, sau khi hướng Tuyên Nhược Tây nháy mắt ra hiệu, liền quay sang Tuyên Nhược Phong nói: "Tiểu Phong nhi, tam ca cũng là vì tốt cho em, việc muốn leo lên người Đường tướng quân em vẫn nên suy xét lại một chút. Em tự nhìn lại bản thân em xem, lúc nào cũng cho người ta một cảm giác âm u tăm tối, vừa thấy liền biết không có mệnh tướng quân phu nhân a. Hơn nữa, với tâm nhãn của em, chỉ sợ chưa kịp làm gì đã bị Vương Sơ Tình đùa chết. Nếu em thích quân nhân, nói đại ca giới thiệu cho em, tuyệt đối có thể so......"


Nói tới đây Tuyên Nhược Bắc có chút tắc nghẹn xấu hổ liếc mắt Tuyên Nhược Tây, trên tinh cầu bọn họ còn có nhân vật so với Đường tướng quân trâu bò hơn sao?


Tuyên Nhược Tây cũng xấu hổ a, tuy rằng hắn cũng biết em trai mình không xứng với Đường tướng quân, nhưng mà, hài tử nhà mình nhìn kiểu gì cũng thấy nó tốt nhất. Nhưng muốn bọn họ mặt dày nói rằng có khối người so với Đường tướng quân càng tốt hơn, bọn họ càng nói không nên lời a.


Nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tuyên Nhược Phong ha hả hai tiếng.


"Em muốn nghỉ ngơi, các anh đi ra ngoài đi."


Tuyên Nhược Bắc đành phải gật đầu nói: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."


Tuyên Nhược Tây lại không nguyện ý rời đi, hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nha, Đường Minh cùng em trai rốt cuộc tại sao chia tay, hắn còn chưa có làm rõ đâu?


Tuyên Nhược Bắc hướng Tuyên Nhược Tây nháy mắt, không tiếng động nói, 'tìm đại ca'.


Tuyên Nhược Tây lúc này mới chịu cùng Tứ đệ lặng lẽ hành quân rời đi.


Nhìn hai ca ca tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tuyên Nhược Phong khóe miệng khẽ nhếch, thứ hắn đã muốn, nhất định phải lấy đến tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK