• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Troiwfmas


Ngô Nguyệt đang muốn mở miệng, Vương Kiệu lại vội vàng cười nói: "Tiểu Phong, cảm ơn cậu, tính ra cũng là chúng tôi không đúng, lúc trang hoàng biệt thự cũng chưa cùng nhà các cậu nói qua một tiếng, còn khiến cậu tự phải mình lại đây phiền toái như vậy." Vương Kiệu nghĩ tới lợi ích của chính mình, lập tức đáp ứng Tuyên Nhược Phong yêu cầu "Miễn thuê".


Nhất cử nhất động này lập tức khiến vợ chồng Liễu gia bất mãn, nhưng Liễu Không lại bỗng nhiên trầm mặc không nói, Liễu Đại Bảo không đồng ý miễn thuê, nếu đồng ý chính là tương đương với việc phải đem biệt thự giao ra. Ngô Nguyệt đương nhiên cũng không đồng ý, bất quá Vương Kiệu nói như vậy, bà ta cũng chỉ có thể nhịn xuống trước.


Nhìn Vương Kiệu đáy mắt lập loè tính toán, Tuyên Nhược Phong cười khẽ, rõ ràng hiện giờ trong lòng Liễu gia đang có ý định "Chó cậy thế chủ" chủ yếu là nhờ vào vị Vương gia Vương Kiệu này. Như vậy xem ra hắn đánh cuộc chính xác, Vương Kiệu không phải là kẻ không có đầu óc, hắn hiểu rằng muốn có biệt thự thì hai nhà hiện tại còn chưa thể trở mặt.


Tuyên Nhược Phong xua tay: "Không có việc gì, tôi gần đây mới biết được chuyện này, lời cần nói tôi đã nói rồi, cũng nên trở về thôi."


Liễu gia muốn an an ổn ổn, phú quý cả đời? Phải xem thử Tuyên Nhược Phong hắn có đồng ý hay không đã.


"Liễu thúc, có một câu có lẽ làm tiểu bối như cháu không nên nói, nhưng mà cháu vẫn phải nói." Tuyên Nhược Phong cười khổ, "Hai mươi năm trước, Liễu gia phá sản không một xu dính túi, nhưng Liễu gia của bây giờ lại có thể nhắn nhủ cháu làm người không thể đánh mất chính mình. Cháu sẽ nhớ kỹ."


Nói xong, không màng thần sắc phẫn nộ của bọn họ, quay đầu rời đi.


Sau khi người hầu tiễn Tuyên Nhược Phong đi, trong phòng khách, Vợ chồng Liễu gia sắc mặt xanh mét.


Liễu Không nhíu mày, trong chuyện này hắn đương nhiên cũng rất bất mãn, mẹ hắn thề non hẹn biển nói biệt thự chính là của nhà hắn, Tuyên gia tuyệt đối không dám nhúng tay, hắn mới đáp ứng tiêu tiền trang hoàng sửa chữa. Kết quả hiện tại bị vả mặt, chủ nhân của nó vừa xuất hiện kêu bọn họ cút đi. Bất quá, tức phụ luôn luôn là người có tính toán. Vừa rồi tức phụ trước tiên đuổi Tuyên Nhược Phong đi khẳng định là có nguyên nhân, vậy hắn cứ bình tĩnh mà xem kịch. Còn việc phá sản? Đó là chuyện của cha hắn, cùng hắn không liên quan.


Ngô Nguyệt không dám trêu chọc người Vương gia, đương nhiên không thể đem phẫn nộ phát lên người Vương Kiệu, đành phải hướng Liễu Đại Bảo mà than thở, giống như không nghe được lời Tuyên Nhược Phong vừa nói vậy: "Lão công ông nói đi nha, chúng ta ở chỗ này hơn 20 năm, bọn họ thật muốn chúng ta dọn đi? Trang hoàng biệt thự dùng đến 60.000 điểm tín dụng!" Cứ như vậy tiện nghi cho Tuyên gia?


Liễu Đại Bảo sắc mặt âm trầm: "Biệt thự là của Tuyên gia, bà nói có thể làm sao bây giờ?" Đem biệt thự trả lại, hắn đương nhiên cũng không cam lòng. Chuyện bản thân đã từng nghèo túng, Liễu Đại Bảo theo bản năng đã quên mất.


Vương Kiệu nhìn vợ chồng Liễu gia, sắc mặt khẽ biến, chuyện phá sản này sao hắn không được biết? Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm băn khoăn chuyện đó, cái hắn muốn là căn nhà này phải có một phần của phu phu bọn họ. Lão nhị Liễu Vĩ đích xác vì gia đình cống hiến không ít, nhưng mà theo thời gian trôi đi, cái thói ham ăn lười biếng của hắn dần bộc lộ ra ngoài, mọi chuyện trong nhà đều do phu phu hai người bọn họ tự mình lo liệu.


Ấy thế mà các khoản thu vào từ trước tới nay đều không thể thiếu Liễu Vĩ kia một phần, ngay cả cô em chồng đã gả ra ngoài cũng còn được một phần. Điều này đối phu phu bọn họ mà nói có công bằng sao? Cho nên, Vương Kiệu vừa rồi trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ, Tuyên Nhược Phong tới cửa chưa chắc đã là chuyện xấu, đối phu phu bọn họ có lẽ là một cơ hội tốt.


Hắn muốn căn nhà này đứng tên phu phu bọn họ, đến lúc phân chia tài sản, Liễu Vĩ không thể chiếm được một đồng một cắc nào.


Vương Kiệu mở miệng: "Cha mẹ, hay là nhân cơ hội này chúng ta đem biệt thự mua tới tay đi?"


Liễu Không ánh mắt sáng lên, đúng vậy, đem biệt thự mua đứt không phải là được rồi sao.


Mua biệt thự? Ngô Nguyệt rất tiếc khoản tiền đó a, Liễu Đại Bảo cũng thế, mua biệt thự là phải dùng đến điểm tín dụng, nhà bọn họ không có nhiều như vậy.


"Con không thể...... nghĩ biện pháp khác được sao?" Liễu Đại Bảo trực tiếp đem ý nghĩ của mình hướng Vương Kiệu nói ra, tỏ vẻ hắn căn bản là không muốn xuất ra khoản tiền này.


Vương Kiệu cũng không còn gì để nói, nếu nói mỗi năm tặng đồ sang bên kia có thể mua được căn nhà này cũng coi như có lý, nhưng vấn đề là người ta có ghi chép lại đàng hoàng, bọn họ không chỉ không chiếm được lý, mà còn có vẻ đặc biệt "Bủn xỉn", "Chứng cứ" đó mà mang đi ra ngoài là muốn mọi người chê cười hay sao? Vương Kiệu đúng là không ít lần lợi dụng gia thế của mình để chèn ép một số người, nhưng bảo hắn đưa mặt ra cho người khác chê cười là chuyện hắn làm không được.


Nói tiếp, cái căn biệt thự này là Tuyên gia cho Liễu gia ở nhờ, bọn họ dựa vào cái gì để đem biệt thự cướp đi? Cha mẹ chồng nếu không muốn xuất ra điểm tín dụng, vậy để phu phu bọn họ xuất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK