• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Troiwfmas


Thịnh Tông bĩu môi: "Được rồi, tôi không nói nữa." Hắn nghĩ thầm nếu Tuyên Nhược Phong đến lúc đó bị ngã sấp mặt thì cùng lắm lại đến an ủi cậu ta đi.


Mà bên này, Vạn Thiên Sở cũng phát hiện cổ phiếu hắn mua sẽ bị rớt giá, sấm rền gió cuốn xử lý xong xuôi, mới nhìn sang Tuyên Nhược Phong cảm kích cười. Dù sao cũng kiếm lời được không ít, đúng thời cơ thu tay lại mới chính là thượng sách.


Ba người ở lại hàn huyên thêm chốc lát, nhân tiện chờ Thịnh Tông liên hệ với ông của mình nhận được không ít giáo trình học tập, còn hốt tới cả kho tàng đề thi của những năm trước đều giao cho Tuyên Nhược Phong. Tuyên Nhược Phong vừa lòng nâng lên khóe môi, bởi vì chân đau đi lại không tiện, hai người rời đi cũng không ra tiễn nữa.


Nhưng mà, ông trời hoàn toàn không cho Tuyên Nhược Phong thời gian thảnh thơi, buổi tối, đại ca Tuyên Nhược Đông đã vội vàng từ trong quân đội trở về.


Dọc theo đường đi, Tuyên Nhược Đông nghĩ ra không ít kế sách, kể cả ý tưởng đem em trai đưa đi nước khác cũng đã nghĩ tới, nhưng chung quy vẫn là không nỡ. Vì thế, khi Tuyên Nhược Đông mặt đen về đến nhà, liền bị Tuyên Nhược Tây cùng Tuyên Nhược Bắc thúc giục, bước nhanh đi tới phòng Tuyên Nhược Phong. Tuyên Nhược Tây cùng Tuyên Nhược Bắc tránh ở ngoài cửa nghe lén, rất sợ tiểu đệ sẽ tức giận nếu biết được đại ca là do hai người bọn họ kêu trở về. Hai người cũng không nghĩ rằng, Nhược Đông đột nhiên ngay thời điểm này trở về nhà thậm chí còn đi thẳng đến phòng Tuyên Nhược Phong, không phải đã thể hiện ra nguyên do Tuyên Nhược Đông về nhà hay sao, cái gì mà sợ hãi Tuyên Nhược Phong tức giận, kỳ thật bọn họ sớm đã bị lộ.


Dựa ngồi ở trên giường, Tuyên Nhược Phong hạ thấp mi mắt chăm chú xem sách, trên người tản ra hơi thở nhu hòa. Nhưng khi Tuyên Nhược Phong đóng lại quang não rồi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đào hoa đã mang theo ý cười nhàn nhạt.


"Đại ca như thế nào đã trở về rồi?"


Tuyên Nhược Đông chìm vào trong suy nghĩ hồi lâu, bây giờ mới nhìn đến chỗ bị thương của Tuyên Nhược Phong đã được giải quyết gọn gàng, sắc mặt cũng không còn âm trầm, nét cương nghị liền chuyển thành phức tạp: "Anh nghe Nhược Tây nói, em đối với Đường gia còn chưa chết tâm, đầu tiên là Đường Minh, sau đó là Đường tướng quân?"


Ở ngoài cửa nghe lén, Tuyên Nhược Tây nghiến răng, đại ca như thế nào trở mặt liền bán đứng bọn họ?


Phảng phất cảm giác được oán niệm ngoài cửa của hai người Tuyên Nhược Tây, Tuyên Nhược Phong bất đắc dĩ, hắn biết các ca ca là vì tốt cho hắn, nhưng hắn đã quyết định thì sẽ không hối hận.


"Cái này......"


Không đợi Tuyên Nhược Phong nói hết câu, Tuyên Nhược Đông đã hét lên: "Có ý chí!"


Tuyên Nhược Phong: "......"


Tuyên gia huynh đệ: "......"


Tuyên Nhược Phong còn ấp ủ rất nhiều lời, đã nghĩ đến nhiều phương án để các ca ca đồng ý cho hắn theo đuổi Đường Cẩn Phong, kết quả còn chưa kịp phun ra đã mắc nghẹn...., thật sự có chút ngoài dự liệu của hắn.


Tuyên Nhược Đông đối với Tuyên Nhược Phong dặn dò vài câu, Tuyên Nhược Phong ghi nhớ trong lòng, nghĩ lại một chút, cũng lập tức minh bạch tâm tư đại ca.


Thứ nhất, chân hắn phải cần một tháng mới đi lại tốt được, theo đuổi tình yêu gì đó cũng phải chờ một tháng sau; thứ hai, Đường Cẩn Phong là một đại nhân vật cũng không phải hắn nói muốn gặp là có thể gặp được, tuy rằng hắn có biện pháp nhưng cái này đại ca không biết a; cuối cùng, Đường Cẩn Phong tựa hồ cũng không phải là một người đàn ông hiểu phong tình.


Cho nên, đại ca mới có thể yên tâm "Ủng hộ" hắn.


Tuyên Nhược Đông vừa từ phòng Tuyên Nhược Phong đi ra, đã bị hai đệ đệ khẩn cấp kéo đến phòng khách dưới lầu.


Lão tam Tuyên Nhược Tây sắp tức chết rồi, con mắt hình viên đạn không ngừng xuyên thẳng đến trên người lão tứ Tuyên Nhược Bắc, đều là gia hỏa này nói cái gì mà để đại ca trở về khuyên nhủ tiểu đệ, kết quả, đại ca cư nhiên bày ra thái độ ủng hộ.


Tuyên Nhược Bắc sờ sờ cái mũi, hắn cũng thực vô tội a, đại ca rõ ràng đáp ứng bọn họ sẽ trở về khuyên tiểu đệ, ai biết giữa đường sẽ thay đổi? Lại nói, vị tam ca ngày thường ôn hòa này khi sinh khí lên thì đôi con mắt hình viên đạn kia thật đúng là làm người ta khó mà chống đỡ.


"Đại ca, anh tại sao lại ủng hộ tiểu đệ?"


Tuyên Nhược Bắc ở một bên ngoan ngoãn câm miệng.


Tuyên Nhược Đông trầm giọng nói: "Đường tướng quân tuyệt đối chướng mắt Phong nhi, cho nên cả hai đừng lo lắng."


"......"


Có cần hạ thấp đệ đệ nhà mình đến mức này không? Vì cái gì Tuyên Nhược Tây bỗng nhiên có một loại thương cảm muốn quay qua ủng hộ tiểu đệ thế này.


Đừng nói Tuyên Nhược Tây, Tuyên Nhược Bắc cũng không vui: "Đại ca nói cái gì vậy? Tiểu Phong nhi nhà ta vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, như thế nào không xứng với Đường tướng quân?"


Tuyên Nhược Tây ở một bên gật đầu: "Đúng vậy, Đường tướng quân quá già, căn bản không xứng với tiểu đệ."


Tuyên Nhược Đông khóe miệng nhếch lên, người muốn hắn tới khuyên tiểu đệ phải nhìn cho rõ hiện thực hình như là hai vị trước mắt này đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK