• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Troiwfmas


Hai vợ chồng Lưu Anh chung quy vẫn không yên tâm về nhi tử của mình, nên hạ lệnh cho người hầu canh chừng Lưu Lâm cẩn thận không để nó chạy loạn, càng không cho phép Lưu Lâm đi tìm Đường Minh. Kết quả, Lưu Lâm lập tức đánh bay đám người hầu, như tia chớp chui vào phi hành khí nhanh chóng vọt ra khỏi Lưu trạch.


Nhìn thấy Lưu Lâm lại muốn chạy đi theo Đường Minh lêu lổng, lục phủ ngũ tạng của hai vợ chồng Lưu Anh liền bắt đầu trướng đau.


Mãi cho đến đêm khuya, Lưu Lâm còn không chịu quay trở về.


Vỗ vỗ vai thê tử, Lưu Anh nói: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, phỏng chừng ngày mai nó mới chịu trở về."


Lý Khúc Sam hốc mắt ửng đỏ: "Nhi tử chúng ta trước kia dù là nghịch ngợm không hiểu chuyện, nhưng cũng không đến mức như bây giờ." Cả ngày không về, hoàn toàn xem cái nhà này như khách sạn, dùng làm nơi ngẫu nhiên nghỉ chân.


"Hay là bắt nó gia nhập một tiểu đội săn giết Tang thi?"


Lý Khúc Sam lập tức phản đối: "Không được, hiện tại Khu Nguy Hiểm đã không giống với trước kia, vạn nhất lại chạy ra một con Tang thi cấp cao thì làm sao bây giờ? Không bằng, chúng ta đưa nó đi khỏi Lam tinh?"


Lưu Anh ôm vai thê tử: "Chờ ngày mai nó trở về, cùng nó thương lượng thử xem."


Lý Khúc Sam than nhỏ, khuôn mặt thanh tú tràn ngập sầu bi: "Chỉ có thể như vậy."


☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆


Bóng đêm ám trầm nặng nề bao trùm tới tận chân trời mang theo một chút gió lạnh, trên không trung được điểm xuyết bởi những ngôi sao nằm rải rác, lại như bị bóng tối che đậy cắn nuốt căn bản không thể phô bày ra hết ánh sáng rực rỡ vốn có.


Bóng đêm chỉ còn lại sự yên tĩnh vô biên, Tuyên gia cũng đã sớm lâm vào giấc ngủ.


Tuyên Nhược Phong vào đêm khuya thường thỉnh thoảng chạy đến kho hàng của Liễu gia xem xét, hắn biết, hôm nay hẳn là thời cơ tốt nhất.


Tuyên Nhược Phong chậm rãi ngồi dậy, xoay vặn cổ tay, đêm đen không có một chút ánh sáng lại chẳng hề ảnh hưởng tới tầm nhìn của Tuyên Nhược Phong.


Bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên thảm nhung, Tuyên Nhược Phong đứng dậy, duỗi người cử động gân cốt, cuối cùng là tập một vài động tác làm nóng thân thể.


Bước chân của hắn vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, đi lại cũng không còn đáng ngại.


Tiến đến trước gương, ấn ký màu đỏ giữa mày nóng rực đã cho thấy hắn không kìm nén được sát ý của mình.


Tuy rằng thân thể này cùng linh lực của hắn còn chưa thể hoàn toàn dung hợp với nhau, kể cả hắn chưa thể khống chế ấn ký trên trán, nhưng muốn giết chết một người, há có thể làm khó được hắn sao, hắn chẳng qua chỉ muốn chờ thời cơ tốt nhất để ra tay mà thôi.


Hận một người, một đao chém chết thật sự rất thống khoái. Nhưng hắn không thích phương thức báo thù như vậy.


Đem hạc giấy triệu hồi, Tuyên Nhược Phong bắt đầu biến hóa khuôn mặt trở nên thanh lệ động lòng người, khóe mắt hoa đào cũng dần kéo dài lây nhiễm một chút mị hoặc. Cùng bộ dáng trước đó khác nhau rất lớn, câu hồn đoạt phách. Cái này tự nhiên là bộ dáng của hắn ở những thế giới khác, trước kia có không biết bao nhiêu kẻ bởi vì dáng vẻ nàyq mà điên cuồng đâu.


Tuyên Nhược Phong dùng ẩn thân thuật lên mình, đáng tiếc chỉ có thể duy trì thời gian nửa giờ, bất quá như vậy cũng đủ dùng rồi.


Đi ra khỏi biệt thự, từ từ rảo bước trên đường.


Ở dưới đêm tối, đường phố tựa như một con sông yên tĩnh uốn lượn chảy quanh những toà nhà cao chót vót.


Hắn một đường đi thẳng về khu Nam, đứng ở ven đường để lộ ra thân ảnh, chờ đợi con mồi của mình.


Thực mau, con mồi hắn đợi đã xuất hiện.


Một chiếc phi hành khí chậm rãi dừng lại trước mặt hắn, Lưu Lâm hạ cửa phi hành khí, ánh mắt kinh diễm nhìn Tuyên Nhược Phong.


Người đứng bên đường thận mặc một bộ quần áo đơn bạc, có cơn gió lạnh nhẹ thổi qua làm lay động cổ áo khẽ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, dáng người mềm mại mà uyển chuyển, gương mặt vừa thanh lệ rồi lại mang theo chút vũ mị cùng ấn ký màu đỏ giữa mày làm Lưu Lâm nhìn có chút ngây người. Lưu Lâm thầm nghĩ trong lòng, cái khu này của bọn họ từ khi nào xuất hiện một cực phẩm tuyệt sắc như vậy? Hắn sao lại không biết?


Tuyên Nhược Phong lộ ra một chút nhút nhát, phảng phất như cố lấy đủ dũng khí, đi tới gần Lưu Lâm: "Xin hỏi gần đây có khách sạn để nghỉ qua đêm không?"


Lưu Lâm lập tức thu hồi ánh mắt dâm tà, cười ôn hòa nhìn Tuyên Nhược Phong: "Gần đây không có khách sạn nào cả, trễ thế này cậu ra ngoài một mình chẳng phải rất không an toàn sao? Hay là để tôi chở cậu về nhà."


"Tôi bỏ nhà ra đi, không muốn về." Tuyên Nhược Phong nhanh chóng lộ ra biểu tình buồn bã.


Lưu Lâm trong lòng đại hỉ, đây chính miếng mồi ngon dâng lên tới miệng a: "Vậy tới nhà tôi thì thế nào?"


"Cái này không tốt lắm đâu?" Tuyên Nhược Phong sợ hãi lui về phía sau, vờ như muốn rời đi.


"Có gì không tốt, nhà tôi ở ngay phía trước, ba mẹ tôi cũng ở đó." Lưu Lâm lái phi hành khí đuổi theo, thuyết phục đối phương rằng mình tuyệt đối không phải là người xấu.


Bước chân Tuyên Nhược Phong dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu, do dự nhìn Lưu Lâm: "Vậy tôi xin tá túc một đêm, ngày mai lập tức rời đi."


"Được được, tôi đã biết, mau lên phi hành khí đi."


Lưu Lâm vội vàng xuống phi hành khí, hắn tiến lại kéo Tuyên Nhược Phong lên cùng đi về Lưu trạch.


"Ấn ký trên trán của cậu là bớt à?" Lưu Lâm dò hỏi.


Tuyên Nhược Phong sờ sờ cái trán, thẹn thùng nói: "Cái này là bớt, có phải rất xấu hay không?"


"Không, rất đẹp!" Lưu Lâm tự đáy lòng cảm thán.


Tuyên Nhược Phong bày ra vẻ mặt vui như ăn tết, ngượng ngùng cúi đầu, bên tai bắt đầu đỏ bừng.


Nhìn Tuyên Nhược Phong như vậy, Lưu Lâm dám cam đoan, tiểu mỹ nhân này tuyệt đối vẫn là xử nam.


Tâm tình Lưu Lâm bắt đầu kích động, dư quang nơi khóe mắt nhìn về Tuyên Nhược Phong, càng nhìn càng thích.


"Đúng rồi, cậu tên là gì?"


"Tôi là Tiểu Tỉnh."


"Tên cũng rất êm tai." Miệng Lưu Lâm giống như được bôi mật, nói năng lưu loát.


Dọc theo đường đi luôn khiến Tuyên Nhược Phong ngượng ngùng cười không ngừng.


Bọn họ thực mau đã tiến vào biệt thự, bởi vì trở về lúc rạng sáng, mấy ngọn đèn trong Lưu gia giờ phút này đã tắt hết, không người đi lại, kể cả người hầu cũng đều nghỉ ngơi.


Phi hành khí nhanh chóng tiến vào gara, Tuyên Nhược Phong để hạc giấy đem toàn bộ camera giám thị xung quanh che chắn lại.


Sau khi điều khiển phi hành khí đậu vào gara, Lưu Lâm gấp gáp vội vàng phi xuống.


Hắn tiến lên muốn đem Tuyên Nhược Phong từ trong phi hành khí kéo ra, Tuyên Nhược Phong hơi sửng sốt một chút, cũng từ trên phi hành khí đi xuống.


Lưu Lâm túm lấy cổ tay Tuyên Nhược Phong, hắn đã nôn nóng không chờ được nữa, thực muốn đem cực phẩm tuyệt sắc này đưa lên giường, cả Đường Minh cũng chưa từng hưởng qua mỹ nhân xinh đẹp như vậy.


"Anh muốn mang tôi đi đâu nha?"


"Đương nhiên là......" Lưu Lâm hớn hở quay đầu lại, khoảnh khắc vừa nhìn thấy khuôn mặt Tuyên Nhược Phong, sắc mặt hắn dại ra, không thể tin được dùng ánh mắt quét lên người Tuyên Nhược Phong mấy lần.


"Tuyên Nhược Phong?" Người vừa rồi cư nhiên biến thành bộ dáng của Tuyên Nhược Phong?


Lưu Lâm khó tin dụi dụi mắt, vừa mở ra lần nữa liền thấy người trước mắt quả nhiên vẫn là Tuyên Nhược Phong.


Hắn vội vàng hất tay đối phương: "Mỹ nhân của tao đâu?"


Tuyên Nhược Phong dùng ngón tay chỉ vào chính mình: "Ở đây nha, bất ngờ không?"


Lưu Lâm vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn Tuyên Nhược Phong hoàn toàn không tổn hao gì đứng trước mặt mình, hắn quát khẽ: "Mày không bị thương? Mày không phải bị tàn phế rồi sao?" Bởi vì Tuyên Nhược Phong không thể đi lại, hắn mới quyết định đả thương Tuyên Nhược Phong, hơn nữa hôm nay bộ dáng Tuyên Nhược Phong chật vật từ xe lăn ngã xuống, yếu đuối chẳng khác gì nữ nhân làm lòng hắn vô cùng sảng khoái.


Cửa gara theo cái phất tay của Tuyên Nhược Phong nặng nề đóng lại, phát ra một tiếng vang lớn.


Nhìn động tác của Tuyên Nhược Phong, sắc mặt của Lưu Lâm phát lạnh, trong tay bắt đầu tụ tập sức gió. Hắn vừa rồi căn bản không cảm giác được bất kỳ uy áp Linh Năng nào, Tuyên Nhược Phong làm cách nào đem đại môn đóng lại? Linh Năng như vậy thật khiến người ta kinh sợ, trong thâm tâm hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.


Mỹ nhân biến thành kẻ thù, Lưu Lâm ngữ khí không tốt, hung tợn nhìn chằm chằm Tuyên Nhược Phong: "Mày muốn làm cái gì?"


"Anh cảm thấy tôi muốn làm cái gì? Anh chắc là biết tôi thích chơi trò chơi, hơn nữa tôi vô cùng chán ghét việc phải thiếu nợ người ta." Tuyên Nhược Phong dùng đầu ngón tay vân vê cằm mình.


Trong đầu Lưu Lâm chợt lóe, đột nhiên nhớ tới thời điểm Tuyên Nhược Phong cùng Lâm Đào đối chiến 1vs1 cũng từng nói qua những lời này. Hắn nhớ rõ Tuyên Nhược Phong trả lại cho Lâm Đào mấy thứ kia...... Hắn lại nhớ tới hôm nay mình công kích Tuyên Nhược Phong đã sử dụng Phong Linh Năng.


Lưu Lâm sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Mày tới báo thù?" Thứ không biết tự lượng sức mình, cho dù tay chân hoàn hảo không tổn hao gì thì đã sao? Tuyên Nhược Phong vừa mới kích phát tiềm năng căn bản không phải là đối thủ của hắn.


"Ồ, xem ra anh đã đoán được rồi." Trên khuôn mặt trắng nõn của Tuyên Nhược Phong tràn ngập ý cười.


Gương mặt tươi cười xinh đẹp như thế lại khiến Lưu Lâm bản năng cảm giác được nguy hiểm. Hắn đầu tiên là vội vàng lùi về phía sau vài bước, sau đó trong tay tụ tập sức gió hóa thành một lưỡi đao công kích về phía Tuyên Nhược Phong.


Lưỡi đao gió mang theo cuồng phong mãnh liệt, làm mái tóc đen nhánh của Tuyên Nhược Phong tung bay. Tuyên Nhược Phong hơi nghiêng đầu, cánh tay nhỏ yếu vươn ra chặn ngang công kích. Thấy Tuyên Nhược Phong đem lưỡi đao gió của hắn ngăn lại dễ như trở bàn tay, Lưu Lâm lạnh người, có lẽ, suy đoán của bọn họ đều đã sai rồi.


Cùng lúc đó, một cỗ uy áp khủng bố đột nhiên tập kích Lưu Lâm khiến sắc mặt hắn trắng nhợt, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm nhìn về phía Tuyên Nhược Phong. Tuyên Nhược Phong tuyệt đối không thể vừa kích phát tiềm năng đã là loại cấp bậc này, hơn nữa Linh Năng hắn sử dụng so với bọn họ tựa hồ có chút...... không giống nhau.


Tuyên Nhược Phong thưởng thức lưỡi đao gió của đối phương, than nhỏ một tiếng, liền vung tay trả lại cho chủ nhân của nó. Lưu Lâm chật vật tránh thoát, cánh tay lại nhiều thêm một vết thương máu chảy đầm đìa, đau đớn làm sắc mặt hắn càng thêm âm lãnh.


"Cái này là vì Tam ca."


"Tuyên Nhược Phong, mày giết tao, không sợ bị người khác biết được."


Tuyên Nhược Phong nghe vậy, hơi sửng sốt, phảng phất nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, nhịn không được cất tiếng cười to: "Nếu sợ bị người khác biết, tôi đã không tới giết anh."


Tuyên Nhược Phong tiếp tục nói: "Đúng rồi, án bầm thây ở khu ổ chuột anh chắc là có nghe nói qua đúng không?"


Lưu Lâm nghe vậy, mặt tái xanh, bọn họ chính là Đường gia quân, tự nhiên biết được án bầm thây rợn người đó, ngay cả tướng quân cũng tìm không thấy hung thủ, thậm chí còn đem Cực Ác coi như một phần tử nguy hiểm.


"Là mày làm?" Lưu Lâm giơ tay muốn mở quang não, nhưng mà quang não không biết từ khi nào đã không thể sử dụng được nữa.


Án bầm thây nếu thật sự là do Tuyên Nhược Phong gây ra, hắn không thể ở lại chỗ này nữa, hắn không muốn chính mình chết thảm như thế. Lưu Lâm vội vàng xoay người, muốn mở cửa gara, lại phát hiện cửa gara cứng rắn hoàn toàn bất động.


Nhìn Lưu Lâm hoang mang rối loạn muốn chạy trốn, Tuyên Nhược Phong nhịn không được cười nói: "Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu anh thắng, tôi liền buông tha anh."


"Mày mẹ nó là cái thứ gì? Buông tha tao? Cho rằng tao cùng phế vật Lâm Đào kia giống nhau chắc!" Lưu Lâm quay lại, hung tợn gầm lên. Hắn không tin mình thật sự đánh không lại Tuyên Nhược Phong, phải biết rằng thiên phú của hắn so với Đường Minh còn cao hơn nhiều.


Lưu Lâm cắn răng, trong tay không ngừng tụ tập sức gió, bắt đầu điên cuồng công kích Tuyên Nhược Phong.


Dưới công kích của Lưu Lâm, bên trong gara bị bao phủ những lưỡi đao gió, những nơi chúng đi qua đều chém ra vô số vết cắt, nơi va chạm lóe lên những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, trong không khí dần bốc lên mùi cháy khét dày đặc. Tuyên Nhược Phong vừa tránh né vừa chạy nhanh về phía Lưu Lâm, sau đó, năm ngón tay hắn khép lại, đầu móng tay trở nên bén nhọn, dùng sức đâm vào ngực Lưu Lâm.


"Phốc" một tiếng......


Toàn bộ lưỡi đao gió lập tức đình chỉ, Lưu Lâm kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy Tuyên Nhược Phong đang ngửa đầu tươi cười nhìn mình, cánh tay đối phương lại găm vào ngực mình.


Mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong không khí, Tuyên Nhược Phong hít sâu một ngụm, như đang ngửi được mỹ vị, biểu tình mê say.


"Mày......" Đau đớn kịch liệt bắt đầu lan tràn khắp thân thể, máu tươi ồ ạt chảy ra báo cho Lưu Lâm biết rằng sinh mệnh của hắn đang dần trôi đi.


Tuyên Nhược Phong làm sao dám? Làm sao dám đối với hắn hạ sát thủ?


Lưu Lâm giận đỏ hai mắt, tầm mắt hung hăng như muốn khoét ra mấy cái lỗ trên người Tuyên Nhược Phong.


Tuyên Nhược Phong biểu tình vô tội: "Tôi đã cho anh cơ hội, tôi nói muốn chơi trò chơi, là anh không đồng ý, sao có thể trách tôi."


Tuyên Nhược Phong nhanh chóng rút tay ra, toàn bộ cánh tay dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi, đầu ngón tay trắng nõn cùng màu đỏ diễm lệ hòa cùng một chỗ, Lưu Lâm nhìn Tuyên Nhược Phong ánh mắt dần dần tan rã.


Tuyên Nhược Phong tò mò dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, sau đó chán ghét nhíu mày: "Máu của các ngươi đều thối như nhau......"


Tuyên Nhược Phong vung tay, động tác quen thuộc tràn ngập cảm giác tiêu sái.


Tuyên Nhược Phong đem máu tươi trên tay vẩy ra, lòng bàn tay triệu hồi một dòng nước bắt đầu rửa sạch cánh tay của mình.


Hắn không muốn chết, hắn không thể chết được...... Lưu Lâm trừng lớn hai mắt, vội vàng vận dụng Linh Năng khiến máu trong cơ thể chảy chậm lại, sau đó mới chậm rãi ngồi bệt xuống đất dựa vào cửa gara, ánh mắt dại ra nhìn cái người vừa công kích mình còn đang đứng ngáp ngắn ngáp dài ở phía trước - Tuyên Nhược Phong.


Hắn căn bản không thể hiểu nổi, Tuyên Nhược Phong chỉ dùng một chiêu đã có thể giết hắn?


Này không đúng nha? Phải là hắn giết Tuyên Nhược Phong mới đúng chứ? Như thế nào sẽ biến thành hắn bị giết đây?


Hắn không thể chết được, Lưu Lâm hai mắt đỏ bừng: "Cứu tao......"


"Đến lúc này còn dám ra lệnh cho tôi? Không hổ là chó săn của Đường Minh, cả bầy đều sủa như nhau." Tuyên Nhược Phong hừ lạnh, sau đó ra vẻ rất là bất đắc dĩ nhún vai, "Kỳ thật anh cũng thấy rồi, tôi vốn không muốn làm vậy, bởi vì anh cứ như vậy chết đi, rất không thú vị."


Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, Lưu Lâm liều mạng cầu xin: "Tha...... Tha cho tôi......" Hắn có thể cho Tuyên Nhược Phong rất nhiều rất nhiều điểm tín dụng, chỉ cần Tuyên Nhược Phong chịu buông tha hắn.


Nhưng mà một khi hắn sống sót hắn nhất định phải khiến Tuyên Nhược Phong chết không có chỗ chôn.


Tuyên Nhược Phong hơi hơi mỉm cười, nghiêng cái đầu nhỏ: "Ồ...... Người vừa rồi nói không buông tha tôi chẳng lẽ không phải là anh sao? Cảm giác tự vả mặt như thế nào a?"


Lưu Lâm thở hổn hển: "Điểm...... Điểm tín dụng......"


"Như vậy đi, tôi sẽ cho anh cơ hội cuối cùng." Tuyên Nhược Phong nhẹ nhàng nhảy về sau vài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK