• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Troiwfmas


Thời điểm khi Đường Minh vội vàng đuổi tới khách sạn, lập tức đi lên lầu sáu, chỉ có Lâm Thịnh cùng Lưu Lâm đang canh giữ ở cửa.


Đường Minh sắc mặt âm trầm đi tới: "Người ở bên trong sao?" Còn chưa từng có ai dám tính kế hắn như vậy.


Lưu Lâm vội vàng gật đầu: "Ở bên trong, chúng tôi cũng không dám mang nàng ta đi bệnh viện." Suy cho cùng, cái bộ dáng của Dương Mỹ Như thật sự rất khiến người ta phát hỏa, đến nơi nào cũng sẽ bị người khác nhìn ra, hơn nữa, Đường thiếu cùng Mạc gia có hôn ước, ở bên ngoài làm loạn thì có thể, nhưng loạn ra cả hài tử không phải là không cho Mạc gia mặt mũi hay sao?


"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, Trác Đại Lực cầm theo một hộp đựng thuốc, thở hổn hển chạy về hướng ba người.


"Đường thiếu gia, đồ đã mua rồi."


Đường Minh gật gật đầu, mấy người lúc này mới tiến vào phòng.


Trong phòng, bốn người rất nhanh liền nhìn thấy Dương Mỹ Như đang ngồi ở trên sô pha sát cửa sổ.


Mặt mày Dương Mỹ Như đều mang vẻ vui sướng hạnh phúc, đôi mắt tỏa sáng, lập loè quang mang hy vọng.


Nghe được động tĩnh, nhìn thấy Đường Minh xuất hiện, trên mặt nàng liền tươi cười sáng lạn. Đường Minh nhìn thấy lại nhớ tới bộ dáng Dương Mỹ Như răng cửa không có, làm lòng hắn vô pháp sinh ra thương tiếc, có chăng chỉ là chán ghét không thôi.


Dương Mỹ Như vui sướng, chạy bước lớn tới bên cạnh Đường Minh: "Đường Minh, anh sao giờ mới đến nha?"


Dương Mỹ Như ánh mắt dừng ở phía sau Đường Minh, mấy người Lưu Lâm thức thời thối lui đến một bên, hành động này làm Dương Mỹ Như phi thường không hài lòng, cảm giác giống như bị người khác giám thị. Bất quá, thấy mấy người này thức thời không đi tới làm bóng đèn cản đường, Dương Mỹ Như cũng chỉ có thể miễn cưỡng bày ra với ba người kia một chút sắc mặt tốt.


Nhưng mà nàng ta không hề biết dáng vẻ của nàng ta lúc này ở trong mắt ba người Lưu Lâm đáng buồn tới mức bật cười, bọn họ không lại gần Đường Minh nguyên nhân chỉ có một, không muốn bị lửa giận của Đường Minh lan đến bên mình.


Bất quá...... Cái vị Dương Mỹ Như quả nhiên là ngại chính mình mệnh quá dài, còn đối với bọn họ bày ra sắc mặt như vậy? Bối cảnh gia thế của bọn họ đúng là kém nhiều so với Đường Minh, nhưng muốn bóp chết một tiểu nhân vật không biết trời cao đất dày như vị trước mắt này cũng dễ như trở bàn tay.


Có lẽ là mấy ngày này Đường Minh vẫn luôn đối mặt với mẫu thân nên đã rèn luyện cho hắn được tính kiên nhẫn, trong lòng hắn đối với khuôn mặt vui sướng của Dương Mỹ Như thì tràn ngập sự chán ghét, nhưng biểu tình trên mặt lại bình bình đạm đạm, thậm chí còn mang theo một chút ý cười: "Anh về nhà một chuyến."


Về nhà? Dương Mỹ Như chắc chắn như đinh đóng cột Đường Minh là muốn thông báo với người trong nhà, ánh mắt nàng ta toát ra tia kích động vui sướng.


Dương Mỹ Như thẹn thùng xoa xoa bụng: "Đường Minh, chúng ta sắp có bảo bảo thuộc về chúng ta rồi, anh có vui không?"


Đương nhiên không vui, Đường Minh ở trong lòng âm thầm trào phúng, ả Dương Mỹ Như này quá si tâm vọng tưởng.


Trên mặt lại rất đỗi dịu dàng nhìn Dương Mỹ Như hỏi: "Em thật sự mang thai?"


Dương Mỹ Như nghe vậy, bày ra chút bất mãn nói: "Em đã kiểm tra rồi, đúng là mang thai, hơn nữa chúng ta đối với loại chuyện này rất dễ cảm giác được, khẳng định là có."


Nhìn Dương Mỹ Như bộ dáng ngập tràn hạnh phúc, Đường Minh kỳ thật cũng muốn phối hợp, nhưng hắn vẫn duỗi tay ngả ngớn nâng cằm Dương Mỹ Như: "Em kiểm tra thêm một lần nữa đi!"


Trác Đại Lực vội vàng cầm hộp thuốc tiến lên.


Trong này có que thử thai, Đường Minh tiếp nhận liền đưa cho Dương Mỹ Như.


Nhìn thấy Đường Minh cư nhiên không tin mình mang thai, Dương Mỹ Như sắc mặt biến đổi: "Anh không tin em?" Dương Mỹ Như bởi vì mang thai, vốn đã đa sầu đa cảm, cảm xúc trong giai đoạn này rất dễ thất thường.


Đường Minh vậy mà không tin nàng, Dương Mỹ Như giận dữ thậm chí tính toán đi tìm Đường tướng quân, đến lúc đó nàng muốn nhìn xem Đường Minh có dám không tin nàng nữa hay không?


Phát giác cảm xúc của Dương Mỹ Như quá mức kích động, Đường Minh lập tức nhẫn nại: "Đồ ngốc, nếu thật sự mang thai, anh nhất định sẽ đem em rước vào Đường gia, cho nên em đi kiểm tra một lần nữa đi!" Hắn quả thật không tin Dương Mỹ Như, mấy người dùng thủ đoạn như vậy hắn không phải chưa từng gặp qua, nhưng trong vô số tình nhân của hắn cũng chỉ có Dương Mỹ Như là người không thức thời nhất, nhận được điểm tín dụng rồi còn dám tìm tới cửa muốn cùng hắn kết hôn, hắn đương nhiên phải biết rằng có mang thai thật hay không?


Dương Mỹ Như nghe vậy, mừng rỡ như điên, cầm lấy que thử thai, xoay người hưng phấn vọt vào phòng vệ sinh.


Khoảnh khắc Dương Mỹ Như đóng cửa lại, nhu hòa trên mặt Đường Minh nháy mắt trở nên âm ngoan, hắn quay đầu hướng bề ba người còn lại nói: "Nếu thật sự mang thai, biết nên làm như thế nào rồi chứ?"


Lâm Thịnh lập tức gật đầu: "Tôi biết nên làm như thế nào, Đường thiếu." Tuy rằng loại sự tình này là lần đầu tiên làm, bất quá đối bọn họ mà nói cũng không có gánh nặng tâm lý gì. Cái loại muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng trước nay rất nhiều đếm không xuể, đáng thương chính là Dương Mỹ Như lại dám nghĩ dùng hài tử tới uy hiếp Đường thiếu, vậy thì càng vô pháp tha thứ.


Đối với mấy cái thứ không biết xấu hổ, bọn họ đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Người có thể sinh hạ hài tử cho Đường thiếu tuyệt đối không phải là đối tượng có gia cảnh tầm thường, càng miễn bàn đến cái vị Dương Mỹ Như bị người người gièm pha này.


Một lát sau, Dương Mỹ Như cầm que thử thai vọt ra, Đường Minh nhanh chóng cầm lấy, nhìn đến hai vạch hồng kia, sự lạnh lẽo từ trên người Đường Minh nhanh chóng lan tràn, quả nhiên là mang thai.


Lâm Thịnh lập tức tiến lên dùng hỏa cầu hung hăng đánh vào bụng Dương Mỹ Như, Dương Mỹ Như chết lặng, vội vàng tránh né, nhưng lại không địch nổi đối phương có Linh Năng cao hơn nàng một bậc. Đều hứng trọn một chiêu toàn lực, thân thể cũng bị đánh bay ngã mạnh xuống đất. Dương Mỹ Như đầu óc trống rỗng, bụng phát ra từng cơn đau quặn thắt, khiến sắc mặt nàng ta trắng bệch.


Mà điều làm nàng không thể tin chính là, Lâm Thịnh dám đối với nàng động thủ, chẳng lẽ không biết trong bụng nàng mang chính là......


Trong chớp nhoáng, Dương Mỹ Như tựa hồ minh bạch điều gì......


Nàng không thể tin được ngẩng đầu: "Đường Minh...... Vì cái gì......" Ai vừa rồi còn nói, sẽ cưới nàng vào Đường gia?


"Mỗi lần lão tử làm cô đều mang đồ bảo hộ, cô nói xem cô như thế nào lại có thể mang thai?" Ánh mắt Đường Minh ánh lên tia sắc bén, không còn một chút ôn nhu.


Nghe vậy, Dương Mỹ Như kinh hoảng, điên cuồng lắc đầu: "Em làm sao mà biết......"


Nàng không có chơi tâm nhãn...... Nhớ tới cái đồ kia bị nàng đâm thủng, Dương Mỹ Như hoảng loạn muốn phủ nhận. Đau đớn nơi bụng càng ngày càng kịch liệt, hạ thể loáng thoáng bắt đầu đau đớn, cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp giống như từ trong cơ thể chảy ra......


Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đất loang lỗ vết máu, Dương Mỹ Như nháy mắt trắng bệch, kinh hoảng thất thố thét chói tai: "Hài tử của ta......"


Làn váy của Dương Mỹ Như đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đôi tay cũng lây dính chất lỏng màu đỏ sậm, bàn tay nâng lên run rẩy đầu óc trống rỗng.


Dựa vào một tia hy vọng cuối cùng, nàng chậm rãi bò về phía Đường Minh: "Đường Minh...... Cứu em...... Cứu con của chúng ta."


"Nhưng tôi không cần đứa nhỏ này." Đường Minh thái độ quyết tuyệt. Nhìn Dương Mỹ Như cả người thực mau đã nhuộm đầy máu tươi, trong lòng hắn chỉ có chán ghét chứ không hề có một tia thương tiếc, tựa như tình yêu ôn nhu gì đó giữa bọn họ chưa từng xảy ra.


Dương Mỹ Như nghe vậy, cả người rùng mình một trận, từng đợt tuyệt vọng cùng căm hận liều mạng ăn mòn thân thể của nàng.


Dương Mỹ Như quỳ rạp trên mặt đất khổ sở muốn chết, nàng căn bản không thể tin, cái người đã từng nói yêu nàng, cư nhiên có thể nhẫn tâm như vậy.


Máu ở dưới càng chảy càng nhiều, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, sinh mạng hài tử ở trong bụng dần xói mòn.


"...... Em muốn sinh hạ hài tử của anh, anh đã nói sẽ cưới em......" Nàng không thể không có đứa nhỏ này, nàng thật vất vả mới có được đứa nhỏ này.


Đường Minh thái độ lãnh khốc như cũ: "Tôi cũng muốn hài tử, nhưng không phải là do cô sinh, cô cảm thấy cô thật sự có thể xứng đôi với tôi hay sao? Con gái của một nhân viên công vụ quèn?" Cư nhiên còn có mặt mũi đi khắp nơi nói hắn muốn cưới nàng, đem thể diện của hắn đều làm mất hết còn dám ở đây dõng dạc, thật là buồn cười.


Dương Mỹ Như buồn bã rơi lệ: "Từ trước tới nay tất cả đều là lừa gạt em sao......"


Nàng vừa rồi còn tưởng Đường Minh dành thân phận thê tử cho mình, thế mà tất cả những việc này đều chỉ là một trò cười mà thôi.


Trác Đại Lực chán ghét nâng tay khoát vài cái vào không trung, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm tiêu tán mùi máu tươi trong không khí, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt một đứa con gái của một tên nhân viên công vụ nhỏ bé dám khoa tay múa chân với bọn họ.


"Loại chuyện này còn cần phải lừa gạt hay sao? Đã cho cô điểm tín dụng, cô không phải nên banh hai chân ra sao? Việc này chẳng qua chỉ xem như là giải quyết nhu cầu của nhau mà thôi, có qua có lại."


Trác Đại Lực nghe thế thì xem Dương Mỹ Như chẳng khác gì kỹ nữ mà mở miệng so sánh, thái độ lúc trước vốn đã không ôn hòa gì, giờ lại càng lạnh lùng trào phúng nhìn nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất đã không thể đứng dậy kia, đối với hắn mà nói, những kẻ đeo đuổi Đường Minh không bỏ tất cả đều chẳng phải là kỹ nữ sao?!


Kỹ nữ? Thân thể Dương Mỹ Như không ngừng run rẩy, tựa hồ hận không thể đứng dậy, đem cái miệng chó của Trác Đại Lực xé nát.


Lâm Thịnh tấm tắc hừ lạnh: "Còn muốn gả cho Đường thiếu chúng ta? Đang mơ mộng hão huyền sao? Cho cô điểm tín dụng để cô bỏ đứa bé, kết quả cô còn dám chạy đến Đường gia? Cô bị điên rồi phải không?"


Nghe vậy, Dương Mỹ Như sắc mặt dại ra, ngốc ngốc ngẩng đầu, nhìn bốn người: "Mấy khoản điểm tín dụng đó, không phải là dùng để dưỡng thai hay sao?"


"Ngu xuẩn!"


"Tự nhìn lại cô đi, chỉ là bình hoa di động của lớp, đừng si tâm vọng tưởng những thứ không thuộc về cô, cầm tiền cút nhanh chút đi!" Lưu Lâm không khách khí trào phúng.


Thấy Dương Mỹ Như cũng đáng thương, Đường Minh đại phát từ bi lại chuyển cho nàng ta một khoản điểm tín dụng: "Đây là phí chia tay, về sau đừng quấn lấy tôi."


Dương Mỹ Như chậm rãi vươn bàn tay đầy máu, gắt gao bắt lấy ống quần của Đường Minh: "Đường Minh, anh đang lừa em, đúng hay không? Anh không thể đối xử với em như vậy......"


Dương Mỹ Như than thở khóc lóc, nàng ở trường học đã biến thành trò cười, nếu Đường Minh không cần nàng, vậy nàng thật sự cái gì cũng không có, không có biện pháp ngẩng đầu làm người.


Nàng không thể mất đi hắn.


Đường Minh thấy ống quần cư nhiên nhiễm máu tươi vốn chảy ra từ nửa người dưới của Dương Mỹ Như, liền ghê tởm lui về phía sau một bước.


Lưu Lâm thấy Dương Mỹ Như cố chấp không thuận theo, lập tức tiến lên một chân đạp cho Dương Mỹ Như ngã lăn, gần đây hắn cũng vì sự tình trong nhà mà bực bội, Dương Mỹ Như xem như đụng phải họng súng đang lên nòng.


Dương Mỹ Như kêu thảm thiết một tiếng, ngã vào vũng máu, Lưu Lâm chưa tính dừng lại, một đạo lưỡi dao gió cắt qua cánh tay Dương Mỹ Như. Đang lúc hắn hăng máu gà muốn tiếp tục, Đường Minh rốt cuộc cũng lên tiếng ngăn lại.


Dương Mỹ Như đã đủ thê thảm rồi.


"Đi thôi!" Thật lãng phí thời gian của hắn.


Đường Minh đi rồi, Dương Mỹ Như ở trong phòng khóc lớn, thanh âm tuyệt vọng mà thê lương. Vì cái gì nàng sẽ gặp phải loại sự tình này? Đường Minh, ngươi đủ tàn nhẫn! Ta không buông tha ngươi! Tuyệt đối không buông tha ngươi!


Sau khi nhắn tin qua lại một hồi, Ninh Quân cùng Giả Tuệ Tuệ kịp thời xuất hiện ở khách sạn, tâm hoảng ý loạn đem Dương Mỹ Như đưa đến bệnh viện. Mà Dương Mỹ Như nghe được bác sĩ chẩn đoán đã sảy thai, nàng ta tựa hồ bị rút cạn sức lực, trong đầu trống rỗng, lỗ tai cũng ù ù.


Trong đầu Dương Mỹ Như hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh Đường Minh quyết tuyệt, Lưu Lâm và Lâm Thịnh không chút khách khí đả thương nàng, còn có Trác Đại Lực đem nàng so sánh với kỹ nữ...... Những hình ảnh đó ở trong đầu lặp đi lặp lại, những hình ảnh đó tựa như ảo giác một lần lại một lần ăn mòn trái tim nàng, thân thể của nàng......


Đúng, ảo giác......


Nhìn Dương Mỹ Như vẻ mặt si ngốc, Giả Tuệ Tuệ vội vàng mở miệng nói: "Tiểu Như, phát sinh chuyện gì?" Như thế nào đứa nhỏ không còn nữa? Là do không cẩn thận hay là......


Giả Tuệ Tuệ nhớ tới Dương Mỹ Như nói muốn đi gặp Đường Minh, liền không dám suy đoán tiếp nữa.


Dương Mỹ Như vẻ mặt bi ai thảm thiết: "Hắn không cần đứa nhỏ này, hắn nói tôi không xứng với hắn, tôi thực sự rất xấu sao?"


Ninh Quân vội vàng an ủi nói: "Tiểu Như một chút cũng không xấu."


Dương Mỹ Như phảng phất giống như hài đồng không rõ mọi chuyện, ngốc ngốc nhìn về phía Ninh Quân: "Nếu tôi không xấu, hắn vì cái gì không cần tôi nữa? Đúng rồi, bọn họ còn mắng tôi chỉ là bình hoa? Nhưng tôi làm mọi chuyện, cũng vì hắn nha, hắn như thế nào có thể......" Nói không cần, liền từ bỏ đâu?


Hốc mắt Dương Mỹ Như chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.


Giả Tuệ Tuệ tức giận nắm chặt tay: "Nói đến cùng là bởi vì tên Tuyên Nhược Phong kia, nếu không phải hắn hại tiểu Như, tiểu Như cũng không gặp phải mấy chuyện......"


Bởi vì đã xảy ra mấy chuyện đáng xấu hổ như vậy, Dương Mỹ Như mới có thể bị người ta chê cười lâu như thế. Đến tận hôm nay nhóm ba người bọn họ vẫn là đối tượng để mọi người cười nhạo thậm chí ngay cả nàng cùng Ninh Quân cũng biến thành mục tiêu để người khác gạ gẫm chế giễu.


Ninh Quân ở một bên thấy Dương Mỹ Như nghe được cái tên Tuyên Nhược Phong thì ánh mắt sáng lên, cũng vội vàng căm phẫn nói: "Đều do Tuyên Nhược Phong, hắn cố ý hại cậu xấu mặt, nếu không có mấy chuyện kia, tiểu Như làm sao sẽ bị Đường Minh vứt bỏ? Đường Minh rất thích tiểu Như......"


Đúng vậy, Dương Mỹ Như gật đầu, Đường Minh thích nàng.


Giả Tuệ Tuệ do dự nói: "Nhưng mà Đường Minh cũng rất sĩ diện, có lẽ bởi vì cái video kia, hắn mới có thể......"


Giả Tuệ Tuệ lời còn chưa dứt, Dương Mỹ Như bỗng nhiên thét chói tai, đánh gãy lời hai người: "Tôi không bị vứt bỏ!"


Giả Tuệ Tuệ cùng Ninh Quân hoảng sợ, Ninh Quân nhìn Giả Tuệ Tuệ một cái, Giả Tuệ Tuệ lập tức câm miệng.


Mà trong lúc hai người trao đổi ánh mắt, cũng không phát hiện trong mắt Dương Mỹ Như chợt lóe lên điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK