• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Troiwfmas


Nhìn thấy sự ranh mãnh trong mắt Tuyên Nhược Phong cùng cái miệng đang đắc ý cong lên của cậu, Đường Cẩn Phong nhận ra gương mặt tươi cười xinh đẹp này không biết từ khi nào đã chiếm cứ một vị trí nho nhỏ trong lòng hắn. Hắn vốn đã coi Tuyên Nhược Phong như là học trò của mình.


Nhưng mà......


Đường Cẩn Phong cảm thấy chính mình luôn bị đối phương nắm mũi dắt đi, cảm thấy đối phương muốn ép hắn phải "Thất thố", mà hắn, hết lần này tới lần khác đều như mong muốn của cậu.


Vốn là một người trưởng thành từng trải lại bị một tiểu hài tử chơi đùa xoay mòng mòng là sao thế này? Hắn cũng rất muốn biết, bên dưới sự tự tin tràn đầy của thiếu niên còn ẩn dấu điều gì.


Đường Cẩn Phong hơi nhăn lại mày kiếm ngồi xuống mép giường, hành động này của hắn khiến Tuyên Nhược Phong ngây người một chút. Đường Cẩn Phong không phải đã kiểm tra tay chân cậu xong rồi sao, còn không tính rời đi? Chẳng lẽ thực sự đồng ý...... ánh mắt cậu sáng lên.


Nhưng vào lúc này, Đường Cẩn Phong nghiêng đầu nhìn chăm chú vào thiếu niên, ngay lúc cậu đang ngẩn người, Đường Cẩn Phong đột nhiên vươn thân mình về phía trước, khuôn mặt áp sát lại gần......


Giờ phút này, bên trong phòng chỉ có hai người, khoảng cách giữa bọn họ đã gần tới mức chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau ......


Biểu tình của Tuyên Nhược Phong có chút luống cuống, cậu vẫn luôn tự tin với diễn xuất của mình trước mặt người này, nhưng đối phương chỉ vừa mới tới gần một chút thôi, nháy mắt cậu liền quên hết mọi thứ......


Hơi thở ấm áp của hai người đột nhiên trở nên nóng rực mà triền miên......


Đường Cẩn Phong không biểu cảm, rũ mắt nhìn rõ sự hoảng hốt trên mặt Tuyên Nhược Phong. Khuôn mặt cậu trắng nõn mảnh khảnh cùng những lỗ chân lông nhỏ xíu, cặp mắt kia kinh ngạc giống như nai con bị chấn kinh đang dần dần trở nên xấu hổ. Khoé miệng Đường Cẩn Phong gợi lên ý cười không rõ, tiểu hài tử thì nên có bộ dáng của tiểu hài tử, suốt ngày cứ bày ra tư thái của tiểu đại nhân, giả trang kiều mị mê người làm gì, như bây giờ vẫn đáng yêu hơn.


Tuyên Nhược Phong rõ ràng nghe thấy được tiếng tim mình đập bang bang, hai tai như đang bốc cháy, ngọn lửa đã dần lan tới gương mặt của cậu, sắp đem toàn bộ lý trí thiêu rụi luôn rồi.


Không khí bỗng trở nên loãng đi......


Tuyên Nhược Phong phát hiện hô hấp của mình có chút khó khăn.


Nhưng khi nhìn thấy ý cười như có như không trên miệng Đường Cẩn Phong, cậu còn không rõ nữa hay sao? Trong lòng giận Đường Cẩn Phong giảo hoạt, lại dám dùng biện pháp như vậy để "Bức lui" cậu.


Gương mặt của Tuyên Nhược Phong đỏ bừng, ngữ khí cao ngạo: "Tướng quân đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn chủ động tấn công tôi à?"


Nhìn lông mi của thiếu niên như hai cánh bướm nhẹ nhàng rung động, bất an trong mắt rất rõ ràng mà trên mặt lại cố tình ra vẻ trấn tĩnh, thậm chí ngay lúc này còn không quên đùa giỡn hắn......


Thiếu niên như vậy làm Đường Cẩn Phong nhịn không được mà cong môi cười.


Nhìn thấy một màn này, Tuyên Nhược Phong lập tức trợn tròn đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn thật kỹ khuôn mặt Đường Cẩn Phong, đây là lần thứ hai Đường Cẩn Phong cười với cậu nha, thật đáng mừng a!


Tuyên Nhược Phong bị sự hạnh phúc bất ngờ ập tới khiến cậu kích động không thôi.


Tuyên Nhược Phong cũng nhẹ nhàng cười, tại thời điểm Đường Cẩn Phong tính lui lại, cậu rốt cuộc kiềm chế không được nghiêng đầu tới nhanh chóng ở trên cánh môi ấm nóng đang mím chặt của Đường Cẩn Phong điểm một nụ hôn khẽ khàng nhẹ tựa lông chim.


Ở phía đối diện Đường Cẩn Phong ngây ngẩn cả người, việc này không nằm trong dự đoán của hắn. Vốn dĩ hắn chỉ không hy vọng thấy thiếu niên quá mức "Đắc ý" trong những lần giao tranh giữa hai người, nên mới muốn "Giáo huấn" cậu một phen. Hơn nữa hắn đã như nguyện thấy được cậu hoảng loạn, nhưng hiện tại, hành động tự đưa mặt tới gần, cư nhiên lại làm Tuyên Nhược Phong tiếp tục "Đắc ý", lớn gan hôn hắn.


"Mỹ vị dâng tới miệng, có ngu mới không dùng!" Khoé mắt Tuyên Nhược Phong ửng đỏ ý cười đong đầy.


Nhìn thấy trong mắt cậu tươi cười đẹp đẽ, Đường Cẩn Phong thế mà đã quên mục đích ban đầu của mình, sao cũng được, sau này còn có rất nhiều cơ hội có thể "Giáo huấn" cậu.


Hiềm nghi của thiếu niên, cũng bởi vậy mà được giải trừ. (Vì một nụ hôn kkk)


Hoài nghi sao? Có lẽ trực giác của hắn không còn chính xác nữa. Một thiếu niên như vậy thật khó mà dấy lên quan hệ với một sát thủ tàn nhẫn, có lẽ là hắn sai rồi. Thấy Đường Cẩn Phong không có phản ứng, Tuyên Nhược Phong nâng cằm, biểu tình càng thêm đắc ý: "Tướng quân, tôi hôn cảm giác thế nào?"


Tiểu tử xấu xa!


Đường Cẩn Phong ở trong lòng than một tiếng, vươn bàn tay lớn xoa xoa đầu Tuyên Nhược Phong, động tác thân mật của hắn khiến gương mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng.


Xúc cảm mềm mại trên những sợi tóc của cậu còn quấn quanh lòng bàn tay hắn, Đường Cẩn Phong nhanh chóng phát hiện chính mình lại thất thố. Sau đó hắn liền đứng lên, dáng người thon dài đĩnh bạt chuẩn bị rời đi: "Tiểu hài tử."


"Tôi không phải tiểu hài tử, ngài cho tôi cơ hội, tôi có thể chứng minh, tôi còn có thể hôn lưỡi được nữa nhé." Tuyên Nhược Phong cả giận.


Nghe vậy, Đường Cẩn Phong bật cười: "Tóm lại hôm nay đã làm phiền, hiềm nghi của cậu được giải trừ."


"Không phiền, ngài tới nhiều một chút, tôi rất hoan nghênh."


Đường Cẩn Phong bước đi: "Không cần."


Tuyên Nhược Phong vội vàng gọi Đường Cẩn Phong: "Từ từ, đơn xin nghỉ phép của ca ca tôi, ngài có duyệt hay không?" Hắn còn chờ Đại ca đi sao Thuỷ mang cá Tuyết về nữa a.


"Duyệt!"


"Cảm ơn a, tướng quân thường xuyên tới chơi a!" Nếu tay Tuyên Nhược Phong có thể cử động, cậu nhất định sẽ lấy khăn tay màu sắc rực rỡ nhất nhiệt tình hướng về Đường Cẩn Phong vẫy vẫy, bộ dáng không khác với mấy tú bà là bao.


Thân hình Đường Cẩn Phong hơi khựng lại một chút, ngay sau đó liền khôi phục như ban đầu, dùng bóng lưng lạnh lùng của mình đáp lại Tuyên Nhược Phong.


Tiễn Đường Cẩn Phong đi rồi, Tuyên Nhược Tây vẫn luôn tránh ở cách đó không xa liền vội vàng vọt vào phòng ngủ của Tuyên Nhược Phong, nhanh chóng ngồi xuống mép giường: "Đường tướng quân nói gì với em?"


"Cũng chỉ kiểm tra một chút xem em có thật sự tàn phế hay không." Tuyên Nhược Phong nói, "Ca, giúp em mặc quần áo."


Tuyên Nhược Tây nghe vậy, lấy một cái áo sơ mi màu trắng giúp tiểu đệ mặc vào, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Tướng quân kiểm tra cái này làm gì?"


Chỉ là việc công thôi sao...... Trở về chỉ nói công sự á? Tuyên Nhược Tây chau mày.


"Em cũng không biết a, nhưng mà ngài ấy vẫn luôn sờ sờ em......" Tuyên Nhược Phong cười cười nói.


Sắc mặt Tuyên Nhược Tây hơi đen lại, chút nữa tắm cho đệ đệ phải kỳ cọ thật kỹ mới được.


Một đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa phòng, Tuyên Nhược Đông một thân mặc quân trang chỉn chu không chút cẩu thả, cử chỉ cũng rất có lễ. Hắn gõ cửa một chút, thấy hai người nhìn qua, mới chậm rãi tiến vào phòng, thay bọn họ giải đáp nghi hoặc.


"Lưu Lâm đã chết, những người cùng hắn có liên quan đều bị kêu đi điều tra, cho nên tướng quân mới tới kiểm tra tay chân của Tiểu Phong."


"Hắn chết thì liên quan gì tới em?" Tuyên Nhược Phong vẻ mặt vô ngữ.


"Bởi vì người hôm qua công kích em, chính là hắn." Tuyên Nhược Đông chậm rãi mở miệng.


Tuyên Nhược Tây nghe vậy, lập tức cả giận nói: "Nguyên lai chính là hắn? Loại người này chết cũng đáng."


Tuyên Nhược Đông đè đè huyệt Thái Dương: "Sự tình không đơn giản như các em tưởng." Hắn nói sơ lược về vụ án này, thuận tiện đem án bầm thây cũng kể ra.


Nghe xong lời Đại ca tự thuật, sắc mặt Tuyên Nhược Tây càng ngày càng khó coi: "Bầm thây, đầu nổ mạnh?"


Tuyên Nhược Đông than nhỏ: "Mẫu thân Lưu Lâm tựa hồ không chịu nổi đả kích, thậm chí đã bắt đầu không được bình thường."


Nếu tiểu đệ bị cuốn vào án bầm thây, hắn lo sợ việc Linh Thủy được tiểu đệ nhặt gần đó bị bại lộ, vạn nhất là đồ của hung thủ làm rơi thì biết làm thế nào bây giờ? Nếu kẻ đó tìm tới tiểu đệ, bọn họ có thể bảo toàn cho tiểu đệ được sao?


"Một sát thủ lui tới vô ảnh vô tung, mấy người bên trên lo lắng là điều dễ hiểu, bất quá hắn giết đều là mấy kẻ cặn bã hạ lưu, em cảm thấy giết rất tốt." Tuyên Nhược Tây nói, không tặc hại người rất nhiều, chết chưa hết tội, ngay cả tên Lưu Lâm nọ cũng không phải dạng người tốt lành gì.


"Nhưng mà ngoại giới sẽ không nghĩ như vậy, hiện tại có rất nhiều người đang chú ý tới hai vụ án này, chỉ là anh rất tò mò, vì sao tướng quân lại tìm tới Tiểu Phong." Tuyên Nhược Đông nhìn về phía tiểu đệ, "Có phải là......" Liên quan tới Linh Thủy hay không?


Tuyên Nhược Phong biết Đại ca đang lo lắng cái gì, chột dạ cúi đầu. Phản ứng này khiến Tuyên Nhược Đông lý giải theo hướng khác, tiểu đệ gặp phải chuyện này sẽ sợ hãi là việc rất bình thường.


"...... Có hiềm nghi thì phải tới giải trừ hiềm nghi thôi." Tam ca nói.


Tuyên Nhược Phong cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, Đường tướng quân cũng nói hiềm nghi của em đã được giải trừ."


"Hơn nữa không thể vì một cái vụ án không rõ ràng liền kết luận có liên quan đến Tiểu Phong nhà chúng ta, có lẽ, điều Lưu Lâm nói chính là người có Phong hệ Linh Năng thì sao?" Từ từ...... Linh Năng của Tiểu Phong bao gồm bảy loại, vậy lại càng không có hiềm nghi.


"Anh biết điều này, nhưng Tiểu Phong cùng án bầm thây có quan hệ trực tiếp, hơn nữa, đồ vật...... cũng là từ nơi đó nhặt được, anh sợ tên sát thủ này sẽ tìm tới Tiểu Phong."


"Em không làm chuyện gì xấu, vì sao muốn tìm tới em?" Tuyên Nhược Phong hừ hừ nói, "Còn nữa, hung thủ được các anh tả lợi hại như vậy, nếu hắn muốn giết đã sớm tìm tới giết em rồi."


Tuyên Nhược Đông cẩn thận suy nghĩ lại, tuy rằng cũng có khả năng giống như lời tiểu đệ nói, nhưng bọn họ không thể không đề phòng: "Tóm lại anh sẽ xin tướng quân, mang một tiểu đội Linh Năng tới canh giữ ở trong nhà."


Tuyên Nhược Tây lập tức vỗ tay tán thành: "Em đồng ý, có Đường gia binh tọa trấn ở đây, hẳn không có mấy người không chịu nể tình đâu."


Tuyên Nhược Phong bĩu môi, hắn không đồng ý nha, đáng tiếc, không ai đếm xỉa tới ý kiến của hắn.


Đại ca cũng nhân tiện nhắc tới: "Ba mẹ và anh tính ngày mốt xuất phát, thịt khô các em đã chuẩn bị tốt chưa?"


Tuyên Nhược Phong ngáp một cái: "Cái này phải hỏi Tam ca, do anh ấy chỉ đạo."


Ba huynh đệ vừa nói chuyện vừa thong thả xuống lầu đi tới bàn ăn.


Tứ ca cũng đã trở lại, chỉ có Nhị ca còn có việc ở học viện, mấy huynh đệ vây quanh bàn cùng nhau dùng cơm.


Tuyên Nhược Phong vừa há miệng để Tứ ca đút cơm vừa nói chuyện với Đại ca: "Ca, lần này đi sao Thuỷ, bắt về mấy con cá Tuyết đi!"


Tuyên Nhược Bắc nhíu mày: "Cá Tuyết? Loại này vừa quý giá vừa khó nuôi, bắt về làm gì?"


"Không sao, ba mẹ nhất định có thể nuôi sống." Tuyên Nhược Phong chớp chớp mắt.


Tuyên Nhược Đông cũng không lập tức mở miệng cự tuyệt yêu cầu của Tuyên Nhược Phong, mà sau một phen suy xét mới gật đầu. Linh Thủy sau khi pha loãng công hiệu không đổi, với một giọt Linh Thủy bọn họ đã có thể chế ra trên vạn phần thuốc trừ độc hoá học. Cá Tuyết tuy rằng quý giá khó nuôi, nhưng chưa chắc không thể nuôi được.


"Nếu có thể mua một ít thức ăn cho cá về thì cũng có thể nuôi sống." Tuyên Nhược Đông gật đầu, xem như đồng ý.


Tuyên Nhược Tây hơi sửng sốt: "Hình như đây là lần đầu tiên Đại ca đồng ý với đề nghị của tiểu đệ đúng không?!"


Tuyên Nhược Phong tức giận bất bình, "Đúng, Đại ca mỗi lần đều không cho em làm cái này không cho em làm cái kia. Bây giờ thì hay rồi, thật sự không làm được cái gì luôn."


Mấy vị ca ca sắc mặt tối sầm.


Tuyên Nhược Tây lập tức đánh một cái lên đầu Tuyên Nhược Phong: "Đừng nói hươu nói vượn."


Đại ca trầm giọng cảnh cáo: "Ngoan ngoãn ăn cơm."


Bị cảnh cáo, Tuyên Nhược Phong chỉ có thể bất đắc dĩ câm miệng, hắn chỉ nói giỡn một chút thôi mà.


Đêm khuya, nhìn tin tức trên TV, Tuyên Nhược Phong không ngờ rằng Cảnh sát lại quang minh chính đại truy nã Võ Cường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang