Huyện Phí có thể được xem là huyện tương đối giàu có trong trăm năm trị vì của Đại Tề, vì nơi này có nhiều tằm nên luôn có nhiều thương nhân lui tới.
Tháng tư chính là mùa sản xuất và thu hoạch tằm, thế nhưng đường quê xung quanh huyện Phí lại vắng vẻ tiêu điều, ngay cả con chó hoang xin ăn cũng chẳng thấy.
Đi vào huyện, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, quán xá tửu lâu đều đóng cửa, chỉ có vài tấm gấm treo uể oải dưới cái nắng tháng tư không có gió.
Những con phố vốn nên tràn ngập hương rượu nay vắng lặng như tờ, khó tránh khỏi khiến những thực khách háu ăn thất vọng, thậm chí khiến những người đã nhịn đói ba ngày ba đêm rơi vào tuyệt vọng.
Trên đường phố có bốn người cả nam lẫn nữ muốn ăn cơm, cộng thêm một con chó già.
Một thiếu niên gầy gò trong đó kêu rên với người mặc áo choàng xám phía sau: “Tông chủ! Chẳng phải ngài bảo đến đây có thể xin ít cơm ăn hay sao? Sao ở đây giống như thành chết vậy, ngay cả một chén nước cơm cũng chẳng thấy!”
Bởi vì mấy ngày rồi không có nước cơm, giọng nói khàn khàn của thiếu niên nghe thô thô và yếu ớt, khiến người khác nghe xong cũng không đành lòng.
Hai nam nữ còn lại trông có vẻ lớn tuổi hơn, cũng chán nản ngồi phịch xuống đất, không chịu tiến thêm một bước nữa.
Sau khi nhìn quanh một lượt, người mặc áo choàng xám chậm rãi cởi mũ trùm đầu ra, để lộ ra một đôi mắt thông minh dưới mái tóc đen dài, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ, trông rất dí dỏm.
Người mặc áo choàng này, hóa ra là một thiếu nữ đang độ tuổi xuân, có thể nhận ra là một giai nhân mi thanh mục tú.
Tuy nhiên hai con mắt trắng đen ngày càng to trên khuôn mặt gầy gò vì đói, làn da vốn dĩ trắng hồng nay cũng hơi sạm đi.
Nhưng tiểu cô nương không hề chán nản, nàng nhẹ nhàng nói: “Các vị đã quên những gì sư phụ từng nói trước khi lâm chung? Nhịn ăn đối với người tu chân có ích rất lớn, phàm nhân ăn cơm nhiều, chỉ phát triển xương cốt, làm ô nhiễm linh mạch tiên tủy. Hiện chúng ta đã nhịn ăn ba ngày, ta dần dần có thể hiểu được những gì lão nhân gia nói, ta thực sự cảm thấy bước đi của mình nhẹ nhàng hơn, hơi thở cũng cảm thấy thoải mái.”
Nghe thiếu nữ khích lệ vô ích, thiếu niên kia hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất tuyệt vọng nói: “Tông chủ, ngài có chắc là chúng ta cứ tiếp tục như vậy có thể thành tiên, mà không phải chết đói bên đường?”
Tiểu cô nương được xưng là tông chủ kia khẳng định gật đầu nói: “Sao có thể chứ? Linh Sơn Phù Tông của chúng ta đứng đầu tuyệt không phải là hư danh! Há có thể vì ăn ít mấy bữa mà chết đói?”
Vừa dứt lời, bụng tiểu cô nương kia chợt vang lên một loạt tiếng “ọt ọt”, âm thanh đó vẫn còn mang theo vị lưu luyến phàm trần vô tận, hiển nhiên là rất đói bụng.
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của ba vị đồng môn, Thôi Tiểu Tiêu dựa vào đạo hạnh tu luyện thuở nhỏ, thản nhiên mỉm cười nói: “Nghe thấy chưa? Đây là tiếng bụng thoát ly thế tục, khoảng cách tiến dần từng bước chỉ còn vài bước......”
Một hán tử hơn ba mươi tuổi ngồi trên mặt đất nhếch mép giễu cợt, quay đầu nhìn con chó già đang nằm sấp dưới chân Thôi tông chủ, thô lỗ nói: “Ta không có đạo hạnh như tông chủ ngài! Thật sự không được, đốt lửa lên nướng con chó này ăn đi!”
Nghe vậy Thôi Tiểu Tiêu được xưng là tông chủ giơ áo choàng lên bảo vệ con chó đã đi theo mình nhiều năm, trợn mắt nhìn đại hán kia, nghiêm giọng: “Huynh dám!”
Con chó tên là Cát Tường kia chui đầu ra khỏi áo choàng, không gây tiếng động, chỉ nhe răng hung dữ nhìn đại hán, đôi mắt giấu trong nếp nhăn của bộ lông chó tràn ngập sát khí vô tận.
Thấy người cùng một nhà đấu đá lẫn nhau, sắp xảy ra nội chiến, nữ tử ngồi bên cạnh đại hán kia bị tờ thông báo bên đường thu hút, nàng ta đứng lên nhìn, sau đó mừng rỡ nói: “Ôi, có cơm ăn rồi, mọi người mau nhìn xem!”
Mấy người kia không cãi nhau nữa, xúm lại nhìn —— thì ra là huyện nha dán thông báo, chỉ nói trang trại tằm trong huyện xuất hiện tà khí ma quỷ, nông dân nuôi tằm trong trang trại liên tiếp chết oan uổng, ngay cả hai nha dịch bị phái đi canh đêm cũng bị độc thủ thảm hại. Hiện tại huyện thừa chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ, gác đêm trang trại tằm, phá giải án treo.
Người bình thường nếu nghe nói án mạng tà môn như vậy, tự nhiên nghe tin mà chạy, nhưng với tư cách là truyền nhân của Linh Sơn Phù Tông, hàng yêu phục ma lại là trách nhiệm của họ.
Nhìn số tiền treo thưởng trong thông báo kia khá cao, nếu nhận được việc này, là có thể ăn uống ở đây hơn một tháng.
Nhưng Thôi Tiểu Tiêu là tông chủ lại tỏ ra nghi ngờ, chậm chạp không tiếp lời.