Về phần loại luyện phù đẳng cấp thấp thì miễn cưỡng xem như là bàng môn tả đạo, tuy nhìn thì hoa mỹ, nhưng khó có thể thành chốn tao nhã của giới tu chân.
Trong một trăm năm qua, nhân tài từ các tu chân, cung các, tông môn khác có vài người, chưa từng nghe Phù tông có người tu thành chính quả.
Hiện tại có một Phù tông nho nhỏ, nhưng lại dám mở miệng gạt bỏ đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Tông, đúng thật là khiến người khác cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Thôi Tiểu Tiêu ban đầu không hiểu những thứ này. Giờ bị người ta sỉ nhục, cũng hiểu được tông môn mà mình kế thừa, thậm chí còn không xứng xách giày cho mấy đại môn phái trước mặt này.
Nhưng nàng cũng không tức giận, dù đối phương chế nhạo sư phụ, nàng cũng chỉ chớp chớp đôi mắt to linh động, yên lặng nhìn mấy đệ tử kia.
Thấy song phương giằng co không dứt, Huyện lệnh vội vàng hòa giải: “Chư vị đều là ngọa hổ tàng long, có thể đích thân đến huyện chúng tôi, thật sự là phúc của dân chúng! Hay là như vầy, chư vị đều lưu lại, bất kể là ai có thể giải quyết việc tà ma bất thường của trang trại tằm, bản quan đều sẽ thưởng lớn, thế nào?”
Tưởng Chính, đại đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Tông cười lạnh nói: “Chúng tôi tuân lệnh của sư tôn đến trừ ma, há lại vì tiền thưởng mà đến ư? Chỉ là cáo thị của các ngươi thu hút quá nhiều bàng môn tả đạo, tránh những rắc rối không cần thiết...... Kính xin đại nhân chớ phái người đi, hãy giao hết mọi việc cho Cửu Huyền Kiếm Tông chúng tôi xử lý. Nhưng nếu có người không thức thời, đừng trách ta không nói trước lời xui xẻo, bị yêu ma gϊếŧ chi bằng thoải mái chết già!”
Hắn nói như thế hiển nhiên là cho mấy đệ tử Phù tông kia nghe.
Quan huyện sửng sốt đến không nói nên lời, cũng không cách nào xuống đài, bị khí thế của những kiếm tu này áp chế không dám nói chuyện, quay đầu nhìn mấy vị đến từ Linh Sơn Phù Tông.
Thôi Tiểu Tiêu cũng không đức độ như Cửu Huyền Kiếm Tông, lập tức nói: “Chúng tôi không cần vàng bạc, hàng yêu trừ ma, hết thảy vì dân...... nhưng...... nếu đại nhân nguyện ý cung cấp cho chúng tôi mấy bữa cơm, ta và đồng môn vô cùng cảm kích!”
Cấm chú của sư phụ vẫn chưa được giải, dù có núi vàng núi bạc, họ cũng không lấy được, vì vậy nhanh chóng đổi thành vài bữa cơm no càng thực tế hơn.
Quan huyện nghe vậy, cảm thấy có bậc thang cho mình bước xuống, lập tức mặt mày hớn hở, nghĩ rằng nhóm thần thông của Phù Tông này so với mấy tôn tử Kiếm Tông kia đáng yêu hơn một xíu.
Đệ tử đứng đầu Kiếm Tông vừa nghe mấy kẻ bàng môn tả đạo này không thèm nghe lời khuyên, cũng lười nói nhảm, hắn ta hừ lạnh, rồi xoay người phất tay áo rời đi.
Có lẽ là các đệ tử Kiếm Tông khí thế quá lớn, khi bọn họ đi ngang qua, trên người như mang theo gió xoáy quét đất, tay áo dài nhẹ nhàng tung bay, vạt áo sinh hoa, mấy vị nghèo rớt mồng tơi của Phù Tông bất giác lùi về sau.
Thôi Tiểu Tiêu vẫn đứng bất động, đôi mắt to bình tĩnh luôn dán chặt vào một trong những đệ tử của Kiếm Tông.
Nhị sư tỷ Giang Nam Mộc cũng nhìn theo ánh mắt của nàng—— đó là một nam tử cao lớn trẻ tuổi mặc áo trắng tóc đen, vai rộng eo hẹp.
Khi vị nam tử trẻ tuổi áo trắng như tuyết, tóc đen mũ ngọc đi tới, khiến người khác không tự chủ được phải nhìn chăm chú vào đôi mày kiếm tuấn mỹ của hắn.
Thật là một thanh niên đẹp trai! Khó trách một tiểu cô nương độ tuổi xuân như Thôi Tiểu Tiêu nhịn không được nhìn chăm chú.
Nhưng ấn ký hoa sen trên trán của người này không giống với những đệ tử Kiếm tông khác, trán của chàng thanh niên này nhẵn nhụi và sạch sẽ, có vẻ như hắn mới nhập môn, vẫn chưa có tu vi gì.
Giang Nam Mộc tự hỏi bản thân không phải là người tham sắc, nhưng cũng theo tiểu sư muội cùng nhìn theo vị mỹ nam tử kia rời đi, thật lâu vẫn chưa đã mắt.
Mọi người đều biết Cửu Huyền Kiếm Tông tập hợp đông đảo nhân tài trong thiên hạ, hiện giờ vừa nhìn quả thật là như thế.
Khi những người của Kiếm Tông rời đi, nhóm Thôi Tiểu Tiêu liền mặt dày ở lại ăn bữa cơm no trước rồi tính sau.
Vì thế bốn người và một con chó, được huyện thái gia đồng ý, vào phòng ăn của huyện nha ăn bữa ăn nóng hổi đầu tiên sau mấy ngày qua.
Nhưng giữa bữa ăn, hình như lại có một vị khách quý khác đến huyện nha, là một nam tử trung niên ăn mặc như một phú thương giàu có, đi cùng với quan huyện, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.
Xem ra thân phận của vị gia kia không thấp, Huyện lệnh cũng gật đầu hành lễ với hắn.
Nghe đầu bếp bưng thức ăn đến nói, vị lão gia kia họ Tấn, tên Hữu Đức, là thương nhân buôn tằm lớn nhất địa phương, trại nuôi tằm trong phạm vi trăm dặm đều là sản nghiệp của hắn, ngoài ra, trà quán, ngân trang cũng mở rất nhiều.
Trại nuôi tằm nơi có tà ma xuất hiện kia cũng là của hắn.