Đây chính là một cô nương không biết sâu cạn, lần này hắn giáo huấn nàng cũng để sau này nàng đỡ phải không biết tự lượng sức mình, tự thành lập thế lực mạo xưng là tông chủ gì đó, lỗ mãng thu đồ khắp nơi.
Nhưng cô nương trước mặt trừng mắt nhìn hắn thật lâu, rồi há mồm hỏi một chuyện không liên quan gì - "Xin hỏi niên hiệu bây giờ là gì?"
Sau khi Ngụy Kiếp nói ra, Thôi Tiểu Tiêu lập tức im lặng cầm ngón tay tính cả nửa ngày, tiếp theo nàng lại tuyệt vọng nói: "Ngươi nói. . . Đây chính là Kỳ Lão Sơn? Sao lại có nhiều cây như vậy?"
Cho dù thu nhầm đồ đệ nhưng phản ứng của tiểu nha đầu cũng quá quái dị rồi.
Ngụy Kiếp không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ là cô nương này không chịu nổi sự hù dọa nên mới hồ ngôn loạn ngữ sao?
Hắn cũng không biết, lúc này trong lòng sư phụ mới của mình đang nổi sóng to gió lớn.
Nàng. . . Sao nàng lại có cảm giác thời gian rối loạn, nam nhân này không giống như đang nói dối trêu người, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Ngay khi Thôi Tiểu Tiêu trăm mối vẫn không có cách giải thích, bên tai bất chợt truyền đến một giọng nói: "Cục cưng, ngươi thật sự không ổn rồi, vậy mà ngươi lại có thể khởi động thần tượng Chúc Cửu Âm thượng cổ! Nhưng mà. . . Sao ngươi lại mang bản thân mình đến thời điểm này, chẳng lẽ ngươi không biết dựa vào mệnh cách của ngươi nếu trở lại hai trăm năm trước nhất định sẽ chết trong tay của hắn hay sao? Ái chà, thật thú vị, ha ha ha!"
Thôi Tiểu Tiêu biết đây là Ma Châu trong cơ thể của nàng đang nói chuyện với nàng. Mặc dù máu của nàng có thể kiềm chế tà tính của Ma Châu này, khiến cho nó không thể điều khiển thân thể của nàng làm xằng làm bậy, nhưng vừa rồi bời vì bị xà độc tẩm bổ, hiển nhiên Ma Châu đã được tưới nhuần rồi tỉnh lại, nhàn rỗi nói chuyện phiếm với nàng.
Sau khi nói xong những lời này, dường như linh khí của Ma Châu đã hao hết, nó uể oải ngáp một cái rồi lại lâm vào ngủ sâu không nói gì nữa.
Nhưng Thôi Tiểu Tiêu lại bị khϊếp sợ đến mức không thể nào bình tĩnh nổi: Nó nói cái gì? Chẵng lẽ nàng bởi vì pho tượng tà môn kia mà đã trở lại hơn hai trăm năm trước rồi sao? Mà nàng lại phải chết ở trong tay ai ?
Thôi Tiểu Tiêu thông minh cỡ nào ? Sau khi nàng cẩn thận cân nhắc lại lời nói của Ma Châu, đồng thời lại cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ khi gặp nam nhân này, cuốc cùng đã hậu tri hậu giác hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu như đây là Kỳ Lão Sơn ở hai trăm năm trước, như vậy cây cối ở đây vẫn chưa bị thiên hỏa của Phượng Hoàng thiêu huỷ.
Vậy thì nam nhân vung roi chấn đá này. . . Chẳng phải là ma đầu Ngụy Kiếp năm đó sao.
Đúng rồi! Năm đó lúc Ngụy Kiếp vẫn chưa thành ma đã từng đến Kỳ Lão Sơn chấn nát bia công đức của tứ đại phái. . .
Thôi Tiểu Tiêu càng nghĩ đầu càng đau, có chút vô lực hỏi tên nam nhân đang nhìn mình: "Những người mới lên núi kia. . . Là ai ?"
Ngụy Kiếp lười biếng nói: "Nhìn như giáo chúng của tứ đại phái."
Thôi Tiểu Tiêu nghiến răng hỏi: "Cho nên. . . Căn bản là họ không phải đến để bắt ta mà là hướng đến ngươi! Sao ngươi không nói sớm!"
Ngụy Kiếp nhướng mày kiếm, chậm rãi nói: "Nhưng sư phụ ngươi thật sự mỹ mạo, tựa như thanh liên trong nước, ta cũng không biết trong nhiều người như vậy có ai hâm mộ người không!
Đối mặt với tên lưu manh này, Tiểu Tiêu cũng bất lực xoa xoa đôi má, lại hỏi tiếp: "Ngươi đã làm gì ? Để bọn họ đuổi theo như vậy ?"
Nam nhân cười cười, lười biếng nói: "Chỉ là trộm kim đan trấn điện của bọn họ để bổ sung chút nguyên khí của mình mà thôi. . . Sư phụ có muốn ăn vài viên để bớt giận không ?"
Nói xong hắn mở túi vải của mình ra, khá lắm, Thôi Tiểu Tiêu lầm tưởng là kim cầu lấp lánh kim quang nhưng tất cả lại là kim đan lấp lánh, đây là móc sạch vốn liếng của tứ đại phái rồi.
Tốt rồi, hắn vừa nói như vậy Thôi Tiểu Tiêu đã có thể lần theo manh mối của thời gian.
Trong bí tịch của sư phụ từng nhắc đến, lúc Ngụy Kiếp chưa thành danh, bởi vì trộm kim đan nên đã bị đệ tử của tứ đại phái vây công ở Kỳ Lão Sơn.
Khi đó căn cơ của hắn vẫn chưa ổn, đã bị người vây công đánh rớt xuống vách núi, bị ép phải nhập Phá Hồn Xà Động, hắn thân mang trọng thương lại phải liều chết chiến đấu với cự mãng, sau khi người bị trúng đọc rắn, mạng sống như treo trên sợi tóc đã bắt đầu con đường thành ma của hắn.
Nhưng bây giờ là tình huống gì? Vì sao mọi chuyện đều phát triển khác với ban đầu một trời một vực ?
Nhưng mà sau khi cẩn thẩn suy nghĩ lại thì Thôi Tiểu Tiêu đã rõ: Ngụy Kiếp vốn phải quyết một trận tử chiến với tứ đại phái, thân chịu trọng thương nhưng bởi vì nàng ngăn cản nên hắn không đánh mà chạy.
Lại bởi vì lúc hai người rơi xuống trọng lượng quá lớn mà đạp nát trứng trong hố đất khiến Phá Hồn Song Đầu Xà phải xuất hiện sớm.
Sau đó dưới sự giúp đỡ của nàng mà Ngụy Kiếp có thể thong dong chuẩn bị, dưới sự gia trì của Định Hồn phù, hắn không tổn hao chút lông tóc đã gϊếŧ chết Phá Hồn Xà mà không bị trúng độc rắn.
Chuyện này. . . Changử phải nàng đã vô tình mà thay đổi chuyện hai trăm năm trước sao?
Nếu hắn không bị cắn thì làm sao trúng độc, làm sao có thể vì chống đỡ ma tính mà luyện được thần công, làm sao có thể bị đồ đệ Tần Lăng Tiêu của hắn gϊếŧ chết hồn phi phách tán ? Sư phụ Đường Hữu Thuật sao có thể đau lòng rời đi mà sáng lập Phù Tông?
Chuyện này. . . Thế sự sẽ phát triển theo hướng nào ?
Thôi Tiểu Tiêu thống khổ nhắm mắt lại, dường như nàng không cẩn thận đã cắt đứt con đường thành ma đầu của Ngụy Kiếp rồi.
Không biết ông trời sẽ trừng phạt nàng đã can thiệp vào thiên cơ như thế nào? Không phải sẽ hạ xuống ngàn vạn tia sấm, bổ nàng thành sợ mì gà chứ ?
Nhưng mà Ngụy Kiếp lại hiểu lầm biểu lộ của nàng là vì hối hận đã thu đồ.
Cho nên hắn chậm rãi đứng thẳng người, nhìn xuống thiếu nữ che mặt cười lạnh, hắn hững hờ trêu chọc: "Thế nào? Sư phụ đã hối hận khi nhận tên đồ nhi như ta rồi sao?"
Lúc nói câu này, đôi mắt sâu mê hoặc của hắn dù mỉm cười nhưng lại cười không rõ ràng, đa phần là lãnh ý đã nhìn thấu lòng người dễ thay đổi.