Thôi Tiểu Tiêu muốn tu chân, lại bái lạy một sư phụ không nên thân như Đường Hữu Thuật, kết quả là, tu luyện ra phàm thai. Nàng nếu không ngốc, tất nhiên là nên nắm bắt mối nhân duyên này, cho mình một cơ hội cải mệnh.
Đáng tiếc lời nói như nước đổ đầu vịt, cô nương thắt bím đuôi chồn, vẫn cứ là thờ ơ.
Nghe gã chế nhạo mình bái sai sư môn, đôi mắt to của Thôi Tiểu Tiêu nheo lại, khóe miệng nổi lên nụ cười trào phúng nói: "Ta mặc dù đối với tu chân dốt đặc cán mai, nhưng đạo lí đối nhân xử thế thật ra lại hiểu không ít. Không nghe nói các Đại Năng tu chân có thói quen tùy tiện cưới thê tử không xứng với mình. Ngươi coi thường ta như vậy, còn muốn cưới ta, Tần Tông chủ, ngài cũng đủ khó xử rồi, hơn nữa, ngài nói ta, mệnh cách mười thương, cưới ta rồi, ngài không sợ ta khắc... chết sao?"
Nói xong lời này, nàng hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt to lóe quang mang giảo hoạt, đuôi tóc dài ở sau ót đung đưa, làm bộ dạng cực kỳ tức giận.
Tần Lăng Tiêu phát hiện cái nữ nhân tông chủ này thật là thích ôm hận, gã chỉ đơn giản đề cập qua mệnh cách của nàng không tốt, lại ở chỗ này tức giận với gã.
Thôi Tiểu Tiêu nhìn mặt Tần Lăng Tiêu treo đầy sương lạnh, tiếp tục thăm dò nói: "Quý tông từ trên xuống dưới đều khinh thường Linh Sơn Phù Tông của ta, ngài vì sao phải tự làm oan chính mình, cưới một kẻ bàng môn tả đạo như ta? Thật chẳng lẽ ngài không được chỗ tốt gì? Tại sao ngài phải hy sinh như vậy? Tần Tông chủ, ngươi không chịu nói lời thật, chúng ta không cần thiết phải đàm luận thêm !?”
Luận tu vi, nàng nhất định không sánh bằng Tần Lăng Tiêu. Luận bàn về tính toán lòng người... Tiểu tiêu đã gặp vô số kẻ cặn bã và dối trá, có thể so sánh với họ Tần trảm Ma còn muốn nhiều hơn! "
Tần Lăng Tiêu lần nữa bị tiểu cô nương này dùng ngôn ngữ bắt bẻ nghiêm khắc. Đối mặt với nữ tử ít kiến thức, Tần Lăng Tiêu cảm thấy như đàn gảy tai trâu, lười thuyết phục nàng, thẳng thắn nói lại cho rõ ngọn ngành.
"Huyết mạch của ngươi đặc thù, lại trúng độc của Ma châu, độc phát tác càng lúc càng nặng. Chỉ sợ đến lúc đó ngươi mới biết thế nào là sống không bằng chết... Thôi Tông chủ, bảo trọng!..."
Thôi Tiểu Tiêu bị lời nói miêu ta lúc độc phát tác khiến cho khiếp sợ yên lặng hẳn.
Nàng nhớ lại đột nhiên xuất hiện Ma châu ở trong túi tiền của mình. Tần Lăng Tiêu từng nói huyết mạch của mình đặc thù, lẽ nào Ma châu tự tìm tới nàng được?
Nếu thật là như vậy, viên Ma châu chẳng lẽ là muốn đồng hóa mình thành Ma? Trở thành giống với Bạch gia phụ lúc trước?
Nói tới chỗ này, Tần Lăng Tiêu lười nhìn Thôi Tiểu Tiêu với miệng lưỡi bén nhọn kia.
Gã quyết ý không quan tâm đến nữa, phải cho Thôi Tiểu Tiêu cảm thụ đau đớn khi độc của Ma châu phát tác, nếu không, tiểu nha đầu lại thật coi mình là quốc sắc thiên hương, khiến người mê đắm, không cưới nàng không được?
Tần Lăng Tiêu nghĩ vậy, phất ống tay áo, dẫn tới kiếm khí, phi thân đi, tiên khí phiêu phiêu, ngự kiếm nhanh chóng rời đi.
Với đạo hạnh ngự kiếm mà đi như thế, có thể thấy được người ngự kiếm cũng không tầm thường.
Thôi Tiểu Tiêu cảm thấy giọng điệu của Tần Lăng Tiêu mới vừa rồi khá lãnh đạm, dường như là vì mình không biết phải trái, cự tuyệt làm cho vị Tần Tông chủ kia cảm giác là nàng không thức thời.
Tuy nhiên hiện tại nàng không thời gian để ý tới tâm tình của vị kỳ tài ngút trời kia, chỉ nhìn chằm chằm đường vân trên cánh tay mình.
Lẽ nào Tần Lăng Tiêu nói sự thật? Mình thực sự trúng độc của Ma châu?
Thôi Tiểu Tiêu trở về, đến gặp sư huynh sư tỷ, nói lại cho bọn họ mới vừa rồi đột nhiên tà khí từ Ma châu xâm nhập vào trong thân thể nàng, mấy vị đồng môn lập tức nhảy tránh xa nàng.
A Nghị càng là mau tay nhanh mắt, dán một đạo phù trừ tà vào trên ót tông chủ.
Thôi Tiểu Tiêu tháo lá phù xuống tức giận nói: "Ta còn chưa thành Ma đâu!"
Nhị sư tỷ ngượng ngùng đi tới, nhìn qua cổ tay của Thôi Tiểu Tiêu, sau đó giống như là nhớ ra điều gì đó, nhắc cho Thôi Tiểu Tiêu mau nhanh mở ra bí tịch của sư phụ thử xem bên trong có phương pháp gì phá giải.
Thôi Tiểu Tiêu trước sau lật mấy lần, cũng chỉ có một đoạn nói về độc.
Đường Hữu Thuật thích ghi chép những mẩu tự truyện thiếu chi tiết ở trong sách quý, đó là những ghi chép về cuộc đời tu chân hằng ngày của ông ta, Đường Hữu Thuật đã từng đi qua Phá Hồn Xà Động nơi Ngụy Kiếp từng xông qua hai trăm năm trước, chính mắt nhìn thấy uy lực của Phá Hồn Cự Mãng Hai Đầu.
Phá Hồn Xà, sống ở sâu trong thâm cốc núi Phượng Trì. Cái tên nói lên tất cả, một ngày nhiễm độc rắn, coi như là đã tu hành cả trăm năm thành Đại năng, cũng phải bị độc tính xâm hại khiến cho thống khổ hồn phi phách tán.
Nhất là trong ba ngày đầu mới trúng độc, huyết dịch trong cơ thể sôi trào, khiến người trúng độc không thể tập trung tinh lực bức độc. Dù là có tu vi thế nào, đều phải chịu cảnh máu tươi sôi bỏng đến chết, tử trạng vô cùng thê thảm.