Bởi vì y biết rõ, coi như tất cả mọi người đều xông lên, cũng chỉ là kết cục lưỡng bại câu thương khi đánh với Ngụy Kiếp.
Sau lần quần đấu đó, Lăng Vân Các đã tổn thất tứ đại đệ tử có công lực mạnh nhất, vì thế cho nên thực lực Lăng Vân Các suy yếu hết sạch, vào ba mươi năm sau đã bị Ngụy Kiếp huyết tẩy tàn sát.
Cho nên, lần này khi chuyện xưa tái diễn, Tần Lăng Tiêu chỉ dẫn người thủ ở dưới chân núi, chờ ngao cò tranh nhau, làm ngư ông đợi Ngụy Kiếp ngã xuống vách núi, lẩn vào động rắn, sau khi hắn trúng độc, y sẽ dẫn người vào cốc, thừa dịp Ngụy Kiếp đang chống lại rắn độc, dễ dàng dùng một kiếm kết liễu Ngụy Kiếp.
Nhưng đây hết thảy là dự định, khi nhìn thấy Thôi Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp cùng nhau bình yên vô sự đi ra khỏi sơn cốc lúc, mọi chuyện đã trở nên tan tác rồi.
Tần Lăng Tiêu dù thiên tính vạn toán, lại không tính tới Thôi Tiểu Tiêu dĩ nhiên cũng xuyên việt về tới hai trăm năm trước, lại cùng đồng hành với Ngụy Kiếp, đồng thời hình như đã làm rối loạn sự tình cũ, mang theo Ngụy Kiếp bình yên vô sự, sớm rời khỏi sơn cốc.
Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào lần này bởi vì Thôi Tiểu Tiêu xuất hiện, Phá Hồn Xà đã biến mất?
Cho nên Tần Lăng Tiêu biểu hiện cực độ khϊếp sợ, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Lời vừa ra khỏi miệng, Thôi Tiểu Tiêu lập tức đoán được, người thiếu niên trước mắt Tần Lăng Tiêu này có nhận biết mình!
Tần Lăng Tiêu chắc cũng giống mình, ở phía trên tượng cổ thần bí ẩn, đã xuyên việt về hai trăm năm trước.
Mà đứng ở bên cạnh Thôi Tiểu Tiêu, Ngụy Kiếp nhìn liếc qua Tần Lăng Tiêu, hắn mặc dù không biết thiếu niên này, nhưng phán đoán theo cách y ăn mặc, chắc là người của Lăng Vân Các.
Nhìn thiếu niên kia giương mắt nhìn chằm chằm Thôi Tiểu Tiêu, dường như giữa hai người này có một đoạn ân oán sâu đậm...
Vì vậy Ngụy Kiếp hơi nheo mắt lại, thăm dò đánh giá hai người, thấp giọng hỏi Tiểu Tiêu: "Làm sao vậy? Ngươi biết người của Lăng Vân Các?"
Thôi Tiểu Tiêu sững người, nhìn hai nam nhân đang chờ mình trả lời, trong chốc lát không biết nên bắt đầu nói như thế nào.
Nhưng vào lúc này, không cho Tiểu Tiêu trả lời, người từ ba đại môn phái nhìn thấy Ngụy Kiếp, bèn chạy tới chen nhau lên, hò hét: "Ngụy Kiếp trốn ở nơi nào?"
Ngụy Kiếp rút kiếm nghênh chiến, mà Tiểu Tiêu ở bên cạnh vội rút lui, bộ dạng xun xoe bắt đầu chạy xuống núi.
Tần Lăng Tiêu cũng không để ý Ngụy Kiếp, trực tiếp truy đuổi Thôi Tiểu Tiêu, bắt lấy cổ tay của nàng, lớn tiếng nói: "Ngươi đang làm gì vậy? Ta hỏi ngươi đó, sao không trả lời?"
Thôi Tiểu Tiêu chợt ngước mắt nhìn Ngụy Kiếp không cách nào qua bên này với nàng, cũng nắm trở lại cổ áo của Tần Lăng Tiêu, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta còn muốn hỏi tội ngươi đây! Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao phải tới đến địa phương quỷ quái này?"
Tần Lăng Tiêu vội vàng đuổi theo không kịp chuẩn bị, chóp mũi suýt chút nữa đυ.ng vào nàng, tức giận đến hai gò má ửng đỏ, mạnh bạo ép nàng đến một góc núi, đợi khoảng cách đủ xa chỗ đoàn người đánh nhau, nhỏ giọng nói: "Ngươi có phải đã trộm lấy tượng thần Chúc Cửu Âm?"
Chúc Cửu Âm, còn gọi là Thực Long, là thượng cổ Chung Sơn Thần trên núi. Trong ghi chép ở 《 sơn hải kinh 》 nó mang dáng dấp nửa người nửa rắn, mở mắt khi ban ngày, nhắm mắt khi đêm tối.
Đây là thượng cổ thần chưởng khống âm dương, hắc ám, thời gian.
Thôi Tiểu Tiêu lập tức nghĩ tới nàng và đồng môn ở trong sơn động tìm được pho tượng... Lẽ nào nó chính là tượng Chúc Cửu Âm trong lời Tần Lăng Tiêu?
Tần Lăng Tiêu nhìn Thôi Tiểu Tiêu không phủ nhận, bèn chắc chắc với nhận định của mình.
Y oán hận trừng mắt về phía Thôi Tiểu Tiêu nói: "Đều là chuyện tốt do ngươi làm, tự nhiên đi giải trừ phong ấn Chúc Cửu Âm. Ta lúc đầu đáng lý không nên giao thần tượng cho một kẻ tài trí bình thường như Đường Hữu Thuật xử trí... Hiện tại
Càn Khôn Điên Đảo, trở lại hai trăm năm trước, nếu như Ngụy Kiếp nhờ vậy mà có được cơ hội quật khởi, điên cuồng gϊếŧ chóc, tất cả đều là do ngươi tạo nghiệt!"
Đối mặt với khuôn mặt đỏ như gấc, Thôi Tiểu Tiêu liếc mắt —— cái chuyện tốt thế này nàng một người không làm được, vẫn là cần Tần đại tông chủ phối hợp tốt mới được nhé!
Nàng gỡ tay của Tần Lăng Tiêu ra, đánh giá khuôn mặt non nói: "Tiểu đệ đệ, cho tỷ tỷ nói câu khách khí chút! Nếu không phải ngươi phái đệ tử tới bắt ta, làm sao va chạm vào cơ quan của pho tượng kia, sau đó truyền tống chúng ta tới nơi này? Ngươi có thời gian hưng sư vấn tội ta, sao chẳng ngẫm lại xem nên làm như thế nào mau mau trở về!"
Tần Lăng Tiêu đã rất lâu chưa từng bị người nhạo báng như vậy, thấy cô gái lưu manh này dám gọi y là đệ đệ, thiếu niên mím chặt môi, đang muốn khiển trách nàng một phen!