Thôi Tiểu Tiêu ngẩng đầu nhìn khuông mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn, trong lòng nàng chợt rùng mình, nàng nghĩ: Nhất thời không điều tra lại thu một thứ tà ma như vậy quả thật là sư môn Phù Tông bất hạnh!
Nhưng nếu bây giờ nàng lập tức đổi ý, có lẽ kẻ này sẽ ghi hận trong lòng.
Mặc dù nàng không quá chú ý đến xuất thân của hắn nhưng rất để ý tiếng xấu sau này của hắn, tuyệt đối khổng thể để chuyện ác của hắn bôi nhọ thanh danh của Linh Sơn Phù Tông.
Nhưng lui khỏi ác đồ thì cũng phải chú ý từ từ rút lui, không thể lập tức xé rách da mặt được, dù sao tương lai tên này cũng là thủ lĩnh ma đạo, làm người rất tà môn.
Bây giờ nàng lẻ loi một mình, ước chừng cũng không phải là đối thủ của tên ma đầu có thể một mình giết chết Phá Hồn Xà.
Nghĩ đến đây, Thôi Tiểu Tiêu chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Làm gì có chuyện đó? Ngươi có thiên tư thông minh, vừa nhìn đã biết là bất thế kỳ tài, ngoan, tương lai của ngươi. . . Nhất định rất có triển vọng! Vi sư thu ngươi. . . Thật sự là tam sinh hữu hạnh."
Nghe xong lời này, Ngụy Kiếp lại lại lập tức trầm mặc, trợn to đôi mắt tuấn tú, yên lằng nhìn Tiểu Tiêu chằm chằm.
Hắn nhìn ra được, tiêu cô nương này nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ là không biết vì sao nàng không lập tức đổi ý, chẳng lẽ nàng không biết, một khi dính vào sẽ có vô tận phiền toái?
Thật ra lúc hắn bái sư cũng không thành tâm, quỳ một chân chính là hành phù lễ, thuần túy là là muốn trêu chọc tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này thôi.
Chờ sau khi nàng biết xuất thân của mình, tự nhiên hối hận sẽ làm trò hề muốn phủi sạch quan hệ với hắn.
Chuyện này vốn cũng không có gì, dù sao thì từ nhỏ đến giờ hắn gặp phải sự khinh thường cũng đủ để khiến hắn trở thành lòng hồ không gợn sóng, xem như chọc cười giải sầu mà thôi.
Nhưng tuyệt đối hắn không ngờ tới tiểu nha đầu tự xưng cái gì mà tông chủ Linh Sơn Phù Tông này vậy mà lại ra bài không theo lẽ thường, lại còn vịt chết cứng miệng, không chịu lập tức vứt bỏ đồ đệ. . .
Được rồi, dù sao hắn cũng đang nhàn đến phát chán, cứ theo tiểu ân sư này hao tổn một chút đi.
Nghĩ đến đây, Ngụy Kiếp chậm rãi nở nụ cười, khom lưng rồi nói với Tiểu Tiêu: "Ta có thể bái làm môn hạ của người cũng là tam sinh hữu hạnh."
Thôi Tiểu Tiêu ngoài miệng thì chán ngát khen ngợi đại đồ đệ một phen nhưng trong lòng thì gấp đến mức như thiêu như đốt.
Nàng không biết phải lam sao để trở về hai trăm năm sau, lại can thiệp thiên cơ không biết sẽ có hậu quả gì.
Nhưng mà khiến Thôi Tiểu Tiêu thầm kinh ngạc là Ngụy Kiếp này - ma đầu tội ác tày trời trong truyền thuyết, dường như cũng không đến mức không chịu nổi như vậy, ít nhất vừa rồi lúc bị quái xà đột kích thời điểm nguy hiểm nhất hắn cũng không vứt bỏ nàng để chạy trốn một mình.
Ngay lúc Thôi Tiểu Tiêu tâm phiền ý loạn, Ngụy Kiếp lại hững hờ hỏi thăm: "Sư phụ, ta vẫn chưa biết tên của người, người năm nay. . . Đã mười sáu chưa?"
Thôi Tiểu Tiêu thở dài, thầm nghĩ hai bên không ai biết ai đã vui vẻ thu đồ bái sư, nàng và Ngụy Kiếp thật sự là độc nhất từ xưa đến nay.
Nhưng mà tiểu tử này có ý gì? Đã mười sáu chưa? Đây là khinh thường sư phụ quá non hay sao?
Nàng liếc mắt trừng hắn: "Ta là Thôi Tiểu Tiêu, năm nay mười bảy. . . Năm sau thì không biết bao nhiêu. . ."
Thượng thiên phù hộ cho nàng bình yên vượt qua thiên kiếp bằng không thì sang năm không có sinh nhật chỉ có ngày giỗ.
"A. . ." Ngụy Kiếp nghe sư phụ nói không đầu không đuôi, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt dưới cặp mày kiếm dường như đang lóe sáng, chỉ thấy hắn duỗi ngón tay thon dài ra chậm rãi bấm tính toán, dùng giọng tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Mười bảy. . . Tuổi đẹp, sư phụ lại nhỏ hơn ta hai tuổi. . . Vậy thì sinh thần cũng là năm Quý Sửu. . . Là năm thuần âm, không biết ngày sinh của sư phụ là lúc nào?"
Thôi Tiểu Tiêu nhìn ánh mắt dò xét của hắn rồi dừng lại, sau đó chậm rãi nở nụ cười nói: "Thế nào, đồ nhi còn biết xem bói sao? Chẳng lẽ muốn tính xem sinh thần của vi sư có tốt hay không hả?"
Sinh thần của nàng là ngày chí âm của hai trăm năm sau, chính là hung phù đòi mạng, có bị đánh chết nàng cũng không thể để ma đầu kia biết.
Ngụy Kiếp thấy nàng không trả lời mà hỏi lại cũng không thèm để ý, chỉ cười nói: "Định hỏi sinh thần của sư phụ để sau này không quên ngày mừng thọ của sư phụ. . . Mệnh của sư phụ không cần tính ta cũng biết chắc chắn tốt, ít nhất sau khi đồ nhi gặp sư phụ vận may đến liên tục, lúc nào cũng có thể biến nguy thành an. . ."
Thôi Tiểu Tiêu cũng gật đầu tán thưởng: "Xem ra bát tự của ta và đồ nhị thật sự là rất hợp đó. . ."
Nhìn Ngụy Kiếp có vẻ đẹp âm nhu yêu nghiệt nhưng khi cười lên khóe miệng có răng khểnh nhọn nhìn qua cũng chỉ là một thiếu niên lang mười tám, mười chín tuổi.
Nếu không phải từ hai trăm năm sau xuyên không đến thì dù chết Thôi Tiểu Tiêu không tưởng tượng được nam nhan có nụ cười hồn nhiên như vầy hơn mười năm sau sẽ trở thành ma đầu ai nghe tin cũng sợ mất mật.
Sư đồ hai người cùng chung chí hướng lại cười một phen.
Thôi Tiểu Tiêu đứng dậy, chuẩn bị thừa dịp bầu không khí hài hòa như vậy nói với đồ nhi câu núi cao sông dài, có duyên phận sư đồ như bèo nước gặp nhau rồi đường ai nấy đi.
Nàng muốn từ biệt đồ nhi cứ để ái đồ sau này ngoan ngoãn tu hành một mình là được. Nàng không phải người của hai trăm năm trước, ở bên cạnh Ngụy Kiếp quá lâu chỉ sợ lại phải can thiệp thiên cơ quá nhiều, tạm thời tách ra vẫn tốt hơn.
Nhưng vào lúc này, trên đầu của hai người lại có tiếng người hô hào: "Ở dưới vừa có động tĩnh, nhất định là tên Ngụy Kiếp kia trốn ở dưới sơn cốc, đi! Chúng ta tranh thủ thời gian nhanh chóng đi xuống xem thử."
Xem ra sau khi người tứ đại phái tìm khắp nơi không có kết quả lại nghe được dưới sơn cốc có tiếng đánh nhau nên định xuống tìm hiểu hư thực.
Sau khi Ngụy Kiếp nghe được, nói với Tiểu Tiêu: "Chúng ta đi nhanh đi, bằng không sẽ không đi được nữa."
Thế nhưng mà. . . Thôi Tiểu Tiêu nhìn xác rắn vặn vẹo dưới đất, tâm niệm chợt động: "Nghe nói độc của thượng cổ cự xà có hiệu quả kỳ diệu, có muốn lấy theo một chút không, nói không chừng sau này lại có tác dụng lớn."
Dựa theo quỹ tích ban đầu, Ngụy Kiếp nhất định phải trúng độc rắn mới có thể trong lửa nhập ma, trở thành một đời Ma Tôn. Nói cách khác chỉ cần hắn trúng độc rắn, như vậy thì mọi chuyện đều có thể nước chảy không dấu vết, thiên hạ thái bình.