Lý Khanh Khanh là bị tiếng khóc của trẻ nhỏ đánh thức, cô ở mạt thế đau khổ giãy giụa 5 năm, nên bản thân đã dưỡng thành thói quen thập phần nhạy bén, bất luận thân thể của cô mệt mỏi bất kham cỡ nào, chỉ cần một chút động tĩnh rất nhỏ, cô cũng sẽ lập tức tỉnh lại.
Nhưng không đợi đến khi cô thấy rõ ràng là ai đang khóc, đầu óc lại ong lên một trận choáng váng trời đất quay cuồng, cô lập tức nhíu mày ghé vào mép giường nôn khan.
Đứa bé đang khóc thút thít nép vào trốn trong một góc tối tăm, nó đột nhiên thấy Lý Khanh Khanh tỉnh, tức khắc sợ tới mức cuống quít che miệng mình lại.
Sợ vì tiếng khóc của nó, mà lại một lần nữa dẫn đến trận đòn hiểm của người phụ nữ này.
Lý Khanh Khanh ghé vào mép giường thượng nôn khan nửa ngày, cũng không nôn ra được bất cứ thứ gì.
Lúc này bụng cô trống rỗng, ngay cả một chút nước chua cũng không có.
Nhưng cô còn chưa kịp chống thân thể ngồi dậy, liền cảm giác được một cơn đói khát quen thuộc thổi quét đến.
Cô ở mạt thế nhiều năm như vậy, đối với cảm giác đói khát đã thập phần quen thuộc, cho nên cũng không vì thế mà nhận ra có gì khác lạ.
Thẳng đến khi cô ngồi dậy, nhìn về phương hướng của tiếng khóc ban nãy mới truyền đến.
Trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Lý Khanh Khanh rốt cuộc lộ ra một vết nứt.
Trong góc phòng tối tăm, một đứa bé nhỏ gầy đang dùng sức bụm miệng mình lại, giương đôi mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn chằm chằm cô.
Lúc này, Lý Khanh Khanh rốt cuộc ý thức được có điều không đúng.
Ngày hôm qua cô còn đang bảo hộ nhẫn trữ vật, đi theo đội trưởng bọn họ cùng nhau đối kháng tang thi biến dị mà nhỉ? Cô nhớ rõ ngay lúc đó dị năng của cô đã tiêu hao hết, trên người còn bị trọng thương......!Lý Khanh Khanh nghiêm túc hồi tưởng lại chuyện mới trải qua, không nghĩ tới cô vừa mới nghĩ, đầu óc liền truyền đến một cơn đau đớn bén nhọn.
Cô khó chịu che đầu lại, run rẩy đứng lên, cả người đều không khoẻ đến cơ hồ khó mà hô hấp.
Đứa trẻ bị cô làm cho sợ tới mức không dám khóc kia thấy thế, nhịn không được lo lắng bò về phía trước vài bước.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng hung thần ác sát của Lý Khanh Khanh trước kia, nó do dự một chút, lại rụt trở về.
Lý Khanh Khanh ghé vào mép giường hơn nửa ngày mới đứng dậy được, sau khi đứng lên, trên mặt cô đã không còn biểu tình kinh ngạc nữa.
Không trách cô lại có thể bình tĩnh như vậy, là vì vì vừa mới rồi khi cô sửa sang lại trí nhớ, phát hiện trong đầu mình thế mà lại còn có ký ức của người khác?
Lý Khanh Khanh thông qua mớ ký ức lộn xộn, biết được cô đã xuyên qua thành nữ phụ độc ác trong một quyển niên đại văn.
Cái quyển tiểu thuyết này Lý Khanh Khanh thập phần quen thuộc, bởi vì trong thời đại mạt thế vật tư thiếu thốn, cái quyển sách có tên thật kêu 《 Xuyên thư sống ngày lành ở thập niên 70 》này, vô cùng được ưa chuộng trong căn cứ của bọn họ.
Lý Khanh Khanh lúc trước là bạn của chủ quyển sách này, nên mới may mắn được đọc qua quyển sách từ đầu tới đuôi vài lần.
Nhưng làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, lại có một ngày mình cũng sẽ gặp được cái chuyện nhảm nhí như xuyên thư này, hơn nữa còn xuyên đến trên người một nữ phụ ác độc.
Nguyên chủ tên gọi Lý Thanh Thanh, cùng âm đọc nhưng khác chữ Hán với tên của cô một chút.
Nguyên chủ năm nay 21 tuổi, là bạn chơi cùng nữ chính của bộ tiểu thuyết này, cũng có thể nói là bạn thân hoặc là bạn chơi từ bé.
Trong bộ tiểu thuyết này, nữ chính vốn là một thiếu nữ thời hiện đại sống trong sung sướng, sau không cẩn thận xuyên qua đến niên đại 70, vì không bị đói chết, chỉ có thể nỗ lực cắn răng phấn đấu.
Khi nữ chính mới vừa xuyên tới, tuổi còn nhỏ, nguyên chủ đã từng giúp nữ chính rất nhiều lần, nữ chính liền xem cô ta thành bằng hữu tri tâm.
Sau này hai người dần dần trưởng thành, nguyên chủ liền coi trọng anh cả có tiền đồ nhất của nữ chính, Thẩm Mộ Quân.
Nguyên chủ vì tương lai có thể sống ngày lành của mình, cố ý lập kế để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó trong tình huống nguy hiểm mà xả thân cứu nữ chính.
Nguyên chủ vì cứu nữ chính mà trên mặt bị thương, lúc sau liền lấy cớ vết thương trên mặt mình sẽ làm bản thân không lấy được chồng, liền mỗi ngày trình diễn tiết mục tự sát biến đổi đa dạng.
Thẩm gia niệm tình nguyên chủ có ân cứu mạng nữ chính, vốn định để con trai thứ hai Thẩm Hạ Quân trong nhà cưới nguyên chủ, nhưng mà trong lòng người này sớm đã có người thích, vì không phải cưới nguyên chủ mang sẹo trên mặt, hắn liền cùng người trong lòng gạo nấu thành cơm, hai người giành trước Thẩm Mộ Quân kết hôn.
Cho nên Thẩm gia ngoại trừ con cả và con thứ hai đến tuổi thích hợp kết hôn, còn lại chỉ có một mình con thứ tư tuổi còn nhỏ, rơi vào đường cùng, Thẩm Mộ Quân liền cưới nguyên chủ làm vợ.
Nơi này bọn họ kết hôn đều tương đối sớm, khi nguyên chủ gả cho Thẩm Mộ Quân thì tuổi còn nhỏ, sau 5 năm sinh ra một gái một trai.
Thể chất nguyên chủ vốn rất dễ thụ thai, cho nên giữa hai đứa nhỏ chỉ kém nhau một tuổi.
Con gái lớn năm nay bốn tuổi, còn con trai thì đã ba tuổi.
Sau khi nguyên chủ cùng Thẩm Mộ Quân kết hôn không bao lâu, liền vì có mang dòng máu của Thẩm gia mà bộc lộ bản tính.
Ngay từ đầu, nữ chính cứ cho rằng nguyên chủ biến thành như vậy là vì có thai nên mới tính tình thay đổi lớn.
Chờ đến khi nguyên chủ sinh xong đứa con gái lớn, thì nữ chính mới hiểu được hoá ra trước nay nguyên chủ đều là giả vờ.
Nguyên chủ vì tính kế nữ chính mà trên mặt bị thương, mà chồng cô ta Thẩm Mộ Quân hàng năm đều bôn ba công tác bên ngoài, lại là một người đàn ông diện mạo xuất chúng có tiền đồ, cho nên cô ta vẫn luôn lo lắng Thẩm Mộ Quân sẽ vì vết sẹo trên mặt mình mà ghét bỏ mình.
Kế hoạch ban đầu của cô ta là sớm sinh được một đứa con trai, sau đó dùng đứa bé này buộc chân Thẩm Mộ Quân lại.
Cho nên cô ta vẫn luôn rất để ý đứa con trong bụng, kết quả lại sinh ra một đứa bé gái.
Nguyên chủ lúc ấy chịu đả kích không nhỏ, thiếu chút nữa liền bóp chết đứa bé gái gầy gò nhỏ xíu đó.
Bắt đầu từ lúc ấy, Thẩm Mộ Quân cùng với người Thẩm gia liền có chút không thích nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ lấy chuyện năm đó mình cứu nữ chính, chỉ cần người Thẩm gia nói cô ta một câu không dễ nghe, cô ta liền khóc lóc kêu nữ chính đền mặt cho mặt, thậm chí đi than thở với người khác trong thôn rằng Thẩm gia ghét bỏ cô ta xấu xí.
Trong nhà Thẩm gia, ngoại trừ gia đình đứa con thứ hai là có chút tâm nhãn, những người khác đều là người thành thật, thấy nguyên chủ hết khóc lại nháo, cũng không biết làm gì với cô ta.
Sau đó, nguyên chủ rốt cuộc sinh được một đứa bé trai, cô ta liền cảm thấy mình có thêm tự tin, liền càng thêm tác quái ở Thẩm gia.
Cô ta không muốn đi đại đội, theo mọi người làm việc, mỗi ngày lấy hai đứa nhỏ ra làm cớ để ăn ngon mặc đẹp.
Thôn dân cả đại đội một bên khinh thường cô ta, một bên lại nhịn không được hâm mộ ghen ghét cô ta sống ngày lành, chuyện này lại càng làm cho nguyên chủ nhịn không được càng thêm đắc ý.
Nhưng mà chuyện tốt cũng không dài lâu, chỗ bọn họ có một đội xây dựng công trình đến, trong quá trình thi công đã xảy ra sự cố, Thẩm Mộ Quân vì cứu người mà bị trọng thương, từ một người đàn ông cao lớn uy vũ, biến thành một phế vật liệt nửa người.
Thẩm Mộ Quân không có còn cách nào tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải dựa vào tiền an ủi của chính quyền mà nằm viện.
Ngay từ đầu nguyên chủ còn giả mô giả dạng hầu hạ hắn, sau đó hầu hạ hồi lâu, cô ta liền không còn kiên nhẫn.
Cô ta nhìn những đồng tiền an ủi sáng bóng ném vào trên người người đàn ông này như cái động không đáy, mà thân thể hắn lại không hề có chút dấu hiệu khởi sắc nào.
Cô ta liền nhịn không được mỗi ngày làm ầm lên cùng người trong nhà, muốn đưa chồng mình về, sau đó tự nuốt mớ tiền an ủi đó.
Thẩm gia bên kia mỗi ngày cô ta quấy nhiễu đến không chịu nổi, hơn nữa thương tích của Thẩm Mộ Quân xác thật không tốt lên được, bọn họ cũng không thể nào luôn ở trong thành để chăm sóc hắn, hơn nữa trong nhà vẫn còn trẻ con phải nuôi, người lớn cũng phải đi làm kiếm tiền, vì thế bọn họ liền đáp ứng nguyên chủ, mang Thẩm Mộ Quân trở về.
Nhưng mà làm nguyên chủ không nghĩ tới chính là, sau khi Thẩm Mộ Quân xuất viện, thì mớ tiền an ủi vốn có hơn trăm đồng lập tức co lại còn có mấy chục đồng, sau đó thì mỗi tháng dứt khoát chỉ còn lại mấy đồng.
Nguyên chủ thấy cô ta căn bản sờ không được tiền, còn phải hầu hạ người đàn ông liệt nằm mãi trên giường, nên trong lòng cô ta càng lúc càng thêm tê liệt chán ghét cùng oán hận Thẩm Mộ Quân.
Nhưng nguyên chủ không biết rằng, công nhân có tài năng như Thẩm Mộ Quân, lại lập công lớn trong lần xảy ra sự cố đó, hiển nhiên sẽ được nhận một số tiền an ủi khá xa xỉ.
Chẳng qua sau khi Thẩm Mộ Quân chứng kiến được bộ mặt thật của cô ta, lo lắng sau khi mình bệnh nặng qua đời, nguyên chủ sẽ cầm tiền vứt bỏ hai đứa con.
Thế cho nên hắn nhờ em gái mình, cũng là nữ chính, tìm một nhân viên phòng tài vụ có quan hệ khá tốt với hắn, lén chặn lại số tiền an ủi gửi về nhà.
Số tiền đó, Thẩm Mộ Quân nhờ nhân viên tài vụ kia giữ giúp, định để lại một phần cho bọn nhỏ sau này đi học, còn một phần để lại cho cha mẹ hắn xem như tiền dưỡng lão.
Lúc sau, con dâu thứ hai nhà Thẩm gia một hơi sinh ra hai đứa con trai, còn con trai út nhà Thẩm gia cũng cưới về một nàng dâu khá đanh đá.
Nàng dâu út này là người không thích ăn thua thiệt, cô ta không thể chịu đựng được cảnh cả nhà Thẩm gia vất vả làm việc, lại phải đi nuôi cả nhà nhỏ lớn của người anh cả ăn không uống không.
Nên cô ta liền liên hợp với con dâu thứ hai, cùng nhau làm ầm ĩ với chồng mình, đòi phân gia.
Vốn dĩ nữ chính cũng không tán đồng phân gia, bởi vì cô ta không bỏ được anh cả cùng hai đứa cháu nhà anh cả, nhưng khi cô ta tưởng tượng đến cảnh nguyên chủ cả ngày ham ăn biếng làm, còn giở hết trò này đến trò khách chọc cha mẹ cô tức giận, nữ chính vì không muốn cha mẹ mình bị nguyên chủ chọc cho tức chết, nên vẫn đồng ý quyết định phân gia này.
Nữ chính lúc ấy nghĩ, sau khi phân gia, cùng lắm thì về sau cô ta năng đến thăm anh cả cùng hai đứa cháu một chút.
Nhưng mà cô ta lại không thể ngờ được, nguyên chủ không muốn chịu khổ, không muốn làm việc cũng không muốn hầu hạ chồng, vậy mà lại ôm mộng muốn hại chết Thẩm Mộ Quân để tái giá.
Còn vì sao nguyên chủ lại một hai phải hại chết Thẩm Mộ Quân, mà không phải khóc nháo muốn cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn? Là vì Thẩm Mộ Quân hiện tại là người có công, nếu cô ta khóc lóc muốn cùng hắn ly hôn, người trong thôn cùng đại đội trưởng căn bản sẽ không đồng ý, nói không chừng còn có một đám người lấy đó làm nhược điểm chỉnh cô ta đến chết.
Lý Khanh Khanh sửa sang lại suy nghĩ xong, liền nâng đôi mắt lên nhìn nhìn mái nhà tranh cũ nát.
Cái nhà tranh này là sau khi Thẩm gia phân gia, nữ chính cầm trứng gà nhờ quan hệ lấy được.
Lúc ấy nguyên chủ không chỉ không lãnh tình nữ chính, còn cảm thấy nữ chính cố ý tìm cho cô ta cái nhà rách nát, còn châm chọc mỉa mai mắng nữ chính hai câu.
Nhưng cái nhà rách nát trong mắt nguyên chủ đây, trong mắt Lý Khanh Khanh cũng đã thực không tồi.
Trước kia cô ở trong căn cứ, là mấy chục con người ở trong một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.
Có đôi khi muốn đi WC thôi cũng phải chạy ra ngoài đi nhờ WC nhà người khác, ngày tháng đó miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ khó chịu.
Lý Khanh Khanh nằm mơ đều muốn có một cái nhà thuộc về chính mình, cho dù cái nhà này có vừa nhỏ lại vừa lộng gió như cái nhà trước mắt này, cũng thoải mái hơn rất nhiều so với chen chúc cùng một tiểu đoàn nam nữ già trẻ trong một chỗ.
Dị năng của Lý Khanh Khanh là thủy hệ, là một trong dị năng tương đối vô dụng trong thời mạt thế.
Đặc biệt là trước khi dị năng của cô chưa thăng cấp, ngoại trừ có thể cung cấp một ít nước sạch cho người khác, dị năng của cô căn bản không có biện pháp nào công kích tang thi hung tàn.
Cho nên trong giai đoạn ở mạt thế, Lý Khanh Khanh sống còn không bằng phần lớn số người sống sót.
Tuy rằng sau này dị năng của cô cũng có thăng cấp, rốt cục có thể đánh chết tang thi bình thường.
Nhưng người mang dị năng càng ngày càng cường đại, thì tang thi bên kia cũng theo đó mà hung mãnh lên.
Cho nên đối với Lý Khanh Khanh mà nói, kỳ thật cô cũng không phải trở nên rất mạnh, thậm chí có đôi khi dù cố gắng hết sức cũng kéo chân sau đồng đội.
Lý Khanh Khanh vừa nhớ lại mấy ký ức như vậy, vừa chống cánh tay muốn leo xuống khỏi giường đất, nhưng mà một chân cô mới vừa dẫm xuống, liền cảm giác được dưới lòng bàn chân tựa hồ dẫm phải thứ gì đó.
Lý Khanh Khanh đầy mặt nghi hoặc mà cúi đầu xem, sau đó liền thấy trên mặt đất ẩm ướt dưới chân cô, có một người đang nằm..
Danh Sách Chương: